top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 9

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 20 min read

Mất một lúc mắt Chanyeol mới làm quen được với bóng tối. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào dãy hành lang làm bên trong bếp sáng lên chút ít.

Chớp mắt vài lần, đợi đến khi mình nhìn rõ được mọi thứ, anh mới cẩn thận quan sát xung quanh. Căn bếp này trống trải quá. Đồ làm bếp đều ở trên cao nên anh không thể với được.

Park Chanyeol bò xa khỏi cột sắt một chút, tay cố với lấy cánh tủ gần nhất, mong là nó có thứ gì đó để dùng cắt cái vòng da này. Chỉ có điều gắng sức vươn bàn tay ra với, đến nỗi cánh tay đau nức vẫn chưa chạm được. Dây xích đã căng hết cỡ, vòng da siết chặt vào cổ anh đến nghẹt thở.

“Ngồi im đi.”

Giọng nói của Baekhyun đột nhiên vọng ra từ cái loa nhỏ trên góc tường đối diện Chanyeol. Anh quay phắt lại hướng có âm thanh. Baekhyun theo dõi sao? Vậy là căn nhà này chắc đủ hiện đại để cậu có thể theo dõi khắp mọi nơi. Nếu vậy có cố sức thoát cũng vô ích thôi. Chanyeol thở hắt một tiếng, chậm rãi ngồi lại góc phòng.

Trời vừa hửng sáng, Byun Baekhyun cả người toàn là máu tươi chậm rãi bước vào phòng bếp, trên tay vẫn còn một con dao lớn, máu đỏ đang chảy tong tỏng xuống sàn. Chanyeol thấy động thì tỉnh lại. Anh nhíu mày một chút, lồng ngực không khỏi nảy lên khi thấy cậu đứng đó với bộ dạng cả người dính đầy máu.

Ra đây là bộ dạng Baekhyun mà anh biết giết người.

Hoàn toàn lờ đi ánh mắt của Park Chanyeol, Baekhyun quăng dao vào bồn rửa, cái áo đẫm máu thì nhanh chóng yên vị trong thùng rác. Cậu vừa cọ xát hai tay dưới nước, gột đi lớp màu đỏ chói mắt trên tay mình, vừa nhẹ nhàng hỏi.

“Đêm qua ngủ được chứ?”

Park Chanyeol chỉ im lặng không trả lời. Sau khi rửa sạch hai tay, chẳng còn dính chút chất lỏng tanh mùi sắt ấy nữa, cậu mới ngồi xuống đối diện Chanyeol, nhìn thấy ánh mắt của anh thì cười cười nhướn mày.

“Chỉ là mổ hai con bò mà thôi. Cậu định không ăn gì hay sao?”

Hai mắt anh mở to, lẳng lặng lảng tránh ánh mắt của cậu, nhìn đi chỗ khác.

“Đến giờ cậu cũng ghét bỏ tôi rồi.”

Baekhyun chậm rãi khoanh chân lại, mỉm cười nhìn anh.

“Cảm thấy ghê sợ phải không?”

“Không. Tôi thấy buồn cho cậu.”

Park Chanyeol buột miệng đáp. Có điều Baekhyun không tức giận. Lông mày cậu càng nhướng cao lên, thích thú hỏi.

“Buồn cho tôi à? Như thế nào?”

Lúc này anh mới quay lại nhìn cậu.

“Vì cậu gặp phải những kẻ như thế. Cuối cùng lại kéo cuộc đời mình vào bùn lầy như vậy.”

Câu trả lời không ngờ này, chẳng ngoài dự đoán làm cho Byun Baekhyun bỗng chốc ngẩn người, sau đó cậu đảo mắt.

“Cũng phải. Thế nhưng cũng nên cảm ơn bọn chúng mà tôi mới có được thú vui mới.”

Park Chanyeol nghe xong liền có cảm giác có nói nữa thì Byun Baekhyun vẫn sẽ thấy vậy thôi, cho nên im lặng không nói nữa.

“Tôi thực ra không thích giết người…”

Baekhyun chẳng để ý đến phản ứng của Chanyeol, vừa như kể chuyện, lại vừa như đang nói với chính bản thân mình. Cậu ừm ừm mấy tiếng.

“Tôi thích tự thách thức khả năng của mình hơn. Không phải bọn họ nói con người đứng trên tất cả mọi loài sao?”

“Con người đứng trên mọi loài ở chỗ có nhân tính. Nếu cậu muốn hơn họ, hãy làm bọn họ khuất phục thay vì giết chết họ như vậy.”

Chanyeol nhanh chóng phản bác lại.

“Không phải tôi đang làm cả hai sao?”

Nở nụ cười vui vẻ, Baekhyun chậm rãi giơ tay lên chỉ vào anh. Mãi mới hiểu ra ý của cậu, Park Chanyeol nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu khuất phục tôi hay ép buộc tôi? Tôi tình nguyện quỳ gối trước cậu hay cậu đe dọa tôi bằng gia đình?!”

“Original way.”

Baekhyun đột nhiên phá lên cười, vươn tay xoa xoa mặt Chanyeol.

“Cục cảnh sát, đại diện cho sức mạnh, cho nhân quyền, cho lực lượng bảo vệ…bị tôi xoay mòng mòng.”

Ngón tay xinh đẹp mềm mại của cậu, năm phút trước vẫn còn dính máu tanh, hiện tại lại dịu dàng vuốt qua mi mắt anh.

“Tôi có nên giúp họ tiêu diệt lẫn nhau không?”

Một câu nói này thành công khiến cho Park Chanyeol nổi khùng. Anh trừng lớn hai mắt đầy tia máu đỏ ngầu, thét lên.

“Muốn hành hạ nhục mạ hay giết tôi thì tùy cậu. Đừng đụng đến họ!”

Phản ứng của anh không ngoài dự đoán của cậu. Chỉ là nhìn Park Chanyeol tức giận thật sự rất đáng yêu. Cười thầm trong bụng, Baekhyun vươn tay lấy máy tính từ trên bàn xuống, ấn enter, trên màn hình hiện ra Oh Sehun đang ngồi cắn cắn bút bi, đầu mày nhíu chặt chơi sudoku.

“Nhìn này, bắt đầu từ cậu ta thì sao nhỉ?”

Đồng tử Park Chanyeol bỗng thu hẹp lại. Anh giận dữ lồng lên, vươn tay túm lấy cậu.

“Đừng đụng vào bọn họ! Cậu muốn cái gì ở tôi đây?!”

“Tôi muốn cùng cậu chơi đùa.”

Baekhyun cười nói, giằng lại tay.

“Thế này đi, chúng ta thoả thuận, có được không?”

Không thể ngăn mình nổi cáu trừng mắt nhìn cậu, Park Chanyeol thế nhưng lại im lặng, coi như là chấp thuận, để xem cậu dám bày ra trò chơi ngu ngốc gì.

“Nếu cậu thoát được khỏi đây, tôi sẽ tự kết liễu bản thân.”

Baekhyun nắm lấy bàn tay Chanyeol lắc lắc, có chút ngây ngô cười nói. Park Chanyeol sửng sốt nhìn cậu chằm chằm. Này là muốn anh chọn sao?

“Cậu không được phép đụng tới bọn họ.”

“Cậu nghĩ sau khi chết tôi còn có thể đụng vào bọn họ sao?”

Cậu bật cười nói.

“Còn nếu ý cậu là bây giờ thì được thôi.”

Sau một hồi im lặng thật lâu, dường như tiếng thở cũng trở nên nặng nề hơn, Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn xoáy vào Byun Baekhyun.

“Hãy giữ lời hứa, đừng làm hại bọn họ.”

“Được thôi.”

Đáy mắt cậu bỗng nhiên tối lại, một tia thất vọng xẹt qua rất nhanh. Thế nhưng rồi sau đó nửa giây đồng hồ, thật nhanh, để không ai có thể nhận ra, đôi mắt Baekhyun sáng ngời trở lại, đôi mắt khiến ai nhìn vào cũng đều có thiện cảm từ lần gặp đầu tiên. Park Chanyeol chấp thuận rồi, chẳng có lý do gì để trói anh lại nữa nên cậu liền đứng dậy, tháo dây trói cho Chanyeol.

Ngồi lâu làm anh có chút choáng váng, mất một lúc mới đứng vững được.

Bước lên một bước. Nếu anh ra khỏi đây, có chắc cậu sẽ tự kết liễu hay không? Lời hứa đó tin được bao nhiêu phần trăm?

Nếu vậy anh có thể giết cậu, người khác sẽ an toàn.

Nhưng anh không thể. Không biết là vì sao, chỉ là không thể mà thôi.

Tại sao Byun Baekhyun lại bắt anh chọn chứ?!

Cậu lẳng lặng đứng trước mặt anh, hất nhẹ đầu.

“Nhà tắm ở trong kia, đi tắm trước đi. Cậu còn nhiều cơ hội mà.”

Park Chanyeol khẽ lắc nhẹ đầu, nhìn về phía nhà tắm.

“Tôi cần có quần áo.”

“Trong đó có đầy đủ.”

Cậu mau chóng quay lưng lại với anh, đút tay vào túi quần đi ra ngoài vườn.

Nhìn cậu đi khuất rồi, Chanyeol mới chậm rãi lê bước vào phòng tắm. Mọi thứ bên trong đúng là thật sự đầy đủ, không thiếu thứ gì, ngay cả màu yêu thích của anh cũng là màu chủ đạo. Đến gạch ốp sàn, hay màu sơn tường đều là màu xanh mà anh yêu thích. Park Chanyeol cố tình tắm rửa thật chậm rồi chọn một bộ đồ thể thao mặc ở nhà. Xong xuôi, Park Chanyeol bước ra, được tắm rửa quả thật rất dễ chịu, thế nhưng vẫn đứng thần người một lát.

Rốt cuộc nên làm gì đây?

Ngược lại, chẳng để ý đến Park Chanyeol đang tự đấu tranh nội tâm, Byun Baekhyun ngồi khoanh chân trên cái cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua bể cá lớn, trên tay là vốc thức ăn cho cá. Những con cá Koi lớn đủ màu, với những chiếc vây mềm mại duyên dáng đang quẫy nước tung toé bên dưới hồ tranh nhau đớp thức ăn.

Khóe mắt Byun Baekhyun rũ xuống, chẳng thể nói được cậu đang buồn bã hay không bởi đôi mắt của cậu vốn dĩ đã luôn như vậy. Đáng thương, tội nghiệp, đáng yêu, ủ rũ,…trước đây Park Chanyeol cứ nghĩ anh có thể đọc hết được tâm trạng của cậu thông qua cái rũ mắt ấy. Thế nhưng hiện tại lại cảm thấy thật xa lạ, chẳng thể xác định được đây có phải là bác sỹ Byun Baekhyun anh từng biết không, hay, là một kẻ giết người hàng loạt với khuôn mặt khả ái, hay, thậm chí là cả hai.

Byun Baekhyun chậm rãi thả vốc cuối cùng xuống. Đàn cá tiếp tục ngoi lên đớp, sau khi tranh nhau hết liền dần dần lặn xuống.

Park Chanyeol lại gần hành lang. Cửa kính cường lực trong suốt nhìn ra ngoài. Byun Baekhyun cứ như vậy ngồi yên lặng ở đó cả giờ.

Nơi này chắc sẽ không dễ thoát đến vậy. Bằng không cậu đã không cược tính mạng. Hoặc có thể đơn giản hơn, chẳng qua Byun Baekhyun đang đẩy trách nhiệm về cái chết của chính cậu cho anh.

Cậu vốn thừa biết anh là người thế nào. Vì Baekhyun, với tư cách là bác sỹ tâm lý, nghe anh nói chuyện với tư cách là một bênh nhân điều trị tâm lý stress do công việc vào mỗi sau hai tuần đều đặn. Một kẻ bất cần nhưng trách nhiệm. Một kẻ sẽ vì nhiệm vụ mà căng thẳng đến mức thành bệnh tâm lý. Thật sự Byun Baekhyun muốn anh phải chọn giữa nhiệm vụ và tính người sao?

—————————————

Mặt trời trưa lên cao, Baekhyun đột ngột đứng lên, quay đầu nhìn anh. Chanyeol vốn không nghĩ là cậu biết anh đang nhìn, vậy nên khi Baekhyun quay lại làm anh có chút giật mình.

Dưới ánh nắng mặt trời như mật ngọt rót xuống, vương trên bờ vai, Baekhyun nghiêng đầu nở nụ cười với Chanyeol.

“Có muốn đi dạo không? Tiện thể nhìn chỗ này một chút.”

Trong phút chốc, Park Chanyeol như khựng lại. Đột nhiên có cảm giác như đây vẫn là bác sĩ Byun dịu dàng mà anh quen biết. Hơn nữa, cảm thấy chuyện đi dạo cũng chẳng có vấn đề gì, Chanyeol liền đi hết hành lang có lối xuống rồi tới chỗ cậu.

Baekhyun xoay người đi trước, dẫn anh chậm rãi dạo qua vườn. Vườn hoa xung quanh nhà của cậu rất rộng, trồng rất nhiều loại hoa, gió man mác thổi, nhanh chóng đem những mùi hương trộn lẫn với nhau.

Cậu chậm rãi bước đi, chỉ hàng rào bằng sắt và bức tường cao phía xa.

“Ở chỗ đó có bom tự kích hoạt, hàng rào có nối điện cao áp, chỉ có tôi là biết cách vô hiệu hoá.”

Park Chanyeol không khỏi tự mình cười nhạt. Ra là đánh cược cả mạng sống nên thật không dễ gì.

Thế nhưng ngay sau đó, Baekhyun liền ngẩng đầu nhìn anh.

“Mỗi lần cậu hôn tôi tôi sẽ ngắt điện 1 tiếng.”

Chính Chanyeol cũng bỗng chốc không tin vào tai mình, quay phắt lại nhìn cậu như thể đang nhìn vậy thể lạ.

“Tôi yêu cậu mà, không nhớ sao?”

Một cách bình tĩnh, Baekhyun chỉ mỉm cười.

“Mỗi lần cùng tôi làm tình, tôi sẽ vô hiệu hoá mấy quả bom bên ngoài 30 phút. Đã đủ cho cậu chưa?”

Lúc này Park Chanyeol lại nhíu mày.

“Thật ấu trĩ.”

Đó rõ ràng không phải câu trả lời mà cậu muốn. Sắc mặt cậu đột ngột tối xuống, xoay người vào nhà.

“Đó là cách tôi chơi. Còn cậu, cậu có thể ở đây mãi mãi, và cứ mỗi 1 tháng tôi sẽ giết một người cậu yêu thương.”

Anh nổi giận túm lấy cậu kéo lại.

“Cậu đang bắt tôi chọn hay sao? Dù có giết ai cũng là do cậu giết, tại sao lại bắt tôi phải chọn?! Nếu tôi chết ngay bây giờ thì sao?! Cậu sẽ hết trò chơi phải không?”

“Cậu đã từng nói “còn người ở lại thì sao?”, đúng chứ?”

Con ngươi của cậu ánh lên thâm độc, Baekhyun ngẩng đầu nhìn xoáy vào mắt Chanyeol.

“Cho nên cậu sẽ không chết đâu.”

Park Chanyeol khựng lại, cứng người siết chặt nắm tay đến đau nhói.

“…Cậu sẽ không chết đâu. Còn những người yêu thương cậu cơ mà.”

Baekhyun vừa nói vừa khẽ cười, nhanh chóng khuất sau cánh cửa nhà bếp. Nắm tay anh càng lúc càng siết chặt lại, run lên.

Phải…

Bọn họ yêu thương anh.

———————————

Mặt trời rất nhanh đã lặn xuống, đồ ăn cũng đã được bày hết lên bàn. Baekhyun cởi tạp dề ra, nhìn quanh tìm Chanyeol. Chưa cần Baekhyun phải lên tiếng, Park Chanyeol ở ngoài phòng khách chậm chạm vào trong bếp, ngồi xuống đối diện cậu.

Cực kì hài lòng, Byun Baekhyun nhẹ nhàng đẩy đến cho anh mấy đĩa đồ ăn, chăm chú nhìn anh giống như đang đợi được khen ngợi. Nhìn ánh mắt cậu, Park Chanyeol cúi người ăn vài miếng rồi khẽ gật đầu.

“Ngon lắm.”

Khoé miệng Baekhyun vô thức cong lên, thả lỏng vai, bắt đầu chậm rãi ăn cơm. Anh ngồi đối diện, không thấy cậu nói gì thì cũng tập trung ăn. Trước kia anh đã từng vài lần ăn cơm ở nhà cậu, khi mà anh đến trị liệu lúc vừa xong ca làm. Anh vẫn còn nhớ rõ, Byun Baekhyun đã hỏi anh có đói không, anh nhớ cả bộ dạng mặc tạp dề, tấm lưng hơi gầy cúi xuống chăm chú thái đồ ăn. Bọn họ đã cùng ngồi một bàn ăn cơm tối do cậu nấu. Cũng đã lâu rồi, thế nhưng anh có cảm giác như chỉ mới hôm kia mà thôi.

Hiện tại cũng vậy, nhưng tình thế lại hoàn toàn khác.

“Sao cậu lại im lặng thế?”

Baekhyun tò mò hỏi.

Park Chanyeol bị kéo khỏi dòng suy nghĩ lan man, chỉ khẽ lắc đầu.

“Tập trung ăn cơm.”

“Tôi chỉ đang kiếm chuyện để cùng nói với cậu thôi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?”

Cậu bật cười nói. Nụ cười khiến cho ngực Park Chanyeol trở nên ngứa ngáy. Anh ngẩng đầu nhìn cậu, sẵng giọng.

“Vậy cậu cần nói chuyện hay nghĩ là tôi cần nói chuyện?”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Baekhyun cũng nhìn lại anh, chậm rãi đáp. Cuộc đối thoại của bọn họ càng lúc càng trở nên bối rối, Park Chanyeol cảm thấy giọng điệu của mình đầy thù hằn, lồng ngực tự dưng lại thắt lại, mãi mới có thể hạ giọng.

“Vậy cậu cứ nói đi.”

“Tôi yêu cậu.”

Sau một vài giây im lặng, Baekhyun mỉm cười. Đây không phải là những gì mà anh muốn nghe, thế nhưng Chanyeol cũng không từ chối.

“Ừ.”

“Nói yêu tôi một câu đi.”

Cậu không từ bỏ, chọc nhẹ lên mu bàn tay anh. Chanyeol nhìn Baekhyun, giá lạnh nơi đáy mắt chẳng thể tan đi, không chút ngập ngừng mà nói.

“Tôi yêu cậu.”

Không ngờ đến Chanyeol sẽ thực sự đáp lại, Byun Baekhyun mang vẻ mặt ngây ngẩn, thần người nhìn anh. Hai tay run bần bật, sau đó là cả cơ thể cậu run rẩy mạnh.

“Nói lại đi…”

Anh cầm bát đĩa bẩn của mình đứng lên bỏ vào bồn rửa.

“Tôi vừa nói rồi.”

Cậu tạm thời im lặng bình ổn hơi thở, mồ hôi tuôn ướt cả lưng áo. Hơi lảo đảo đứng lên, Baekhyun tiến lại gần Chanyeol, dang tay ôm lấy hông anh.

Tiếng vòi nước chảy xối xả vào bồn. Không có một hành động nào chống đối, Park Chanyeol đứng yên để cho cậu ôm.

Vòng tay của Baekhyun siết thật chặt lấy Chanyeol. Cậu vùi đầu vào ngực anh. Thanh âm trong trẻo của Baekhyun rất ít khi khàn đi.

“Chanyeol, cậu ấm thật đấy.”

“Ừ.”

Park Chanyeol chỉ trả lời thật đơn giản, mặc cho cậu thỏa sức ôm chặt.

“Chúng ta đi ngủ đi.”

Ôm anh thật lâu, rốt cục Baekhyun mới luyến tiếc nơi lỏng vòng tay, ngẩng đầu nhìn anh.

“Tôi mệt rồi.”

Xoay người lại đóng vòi nước, Park Chanyeol khẽ gật đầu.

Từ lúc buông Chanyeol ra, Baekhyun cứ ủ rũ, vai cũng thõng xuống chậm rãi đi vào phòng. Anh đi ngay sau cậu. Bộ dạng của Baekhyun thật sự khiến người khác chẳng thể tin là cậu lại là kẻ giết người.

Lúc Chanyeol đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Baekhyun đã chui vào trong chăn, quấn lên tận cổ, nằm co lại một góc giường, phần giường còn lại chính là để dành cho anh. Park Chanyeol nhẹ nhàng nằm lên giường, nhìn về phía cậu.

“Cậu không cho tôi đắp chăn à?”

“A…”

Baekhyun hé mắt ra, liền chừa cho anh một phần chăn lớn. Chanyeol lập tức chui vào trong chăn, lại không nhịn được hỏi.

“Cậu tính nằm tới mép giường hả?”

“Không. Vẫn đủ.”

Cậu lại nằm dịch vào một chút. Baekhyun hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, chọc cho anh muốn nhân cơ hội bắt nạt.

“Cậu giàu vậy mà không mua nổi cái chăn lớn hay sao hả? Chốc nữa cậu không có chăn đắp đừng đổ tại tôi.”

Byun Baekhyun lần này có chút ấm ức nhìn anh. Lông mày Chanyeol nhướn cao, như thể muốn nói có vấn đề gì không?

“Nằm ra tận đấy thì tất nhiên là không có chăn rồi.”

Một lần nữa, cậu đành phải ngoan ngoãn dịch vào, chậm rãi vòng tay ôm lấy anh. Park Chanyeol không nói thêm gì cả, bắt đầu nhắm mắt ngủ. Ngược lại, Baekhyun cứ mở mắt nhìn Chanyeol mãi, ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh đến lúc thiếp đi.

Nghe tiếng thở đều đều không chút cảnh giác bên cạnh, Park Chanyeol mới mở mắt nhìn cậu.

Nếu không biết Byun Baekhyun là ai, anh đã không ngần ngại tống giam cậu ấy ngay khi đưa về đồn, việc còn lại chính là việc của quan tòa, của những người liên quan, anh chỉ là kẻ thực thi trách nhiệm của mình với nhân dân mà thôi. Lúc đó Baekhyun có lẽ chỉ là một ngôi sao vàng trên cờ thi đua của anh, thậm chí chỉ là một phạm nhân rất bình thường mà anh tống giam. Và quan trọng nhất là bây giờ anh cũng không phải rơi vào tình huống không thể chọn như vậy.

Anh thích bác sỹ Byun. Dù tuổi cả hai bằng nhau và cũng chẳng trẻ trung gì hết, nhưng anh vẫn thích cậu một cách rất bình thường như thế. Đều chưa bao giờ dám thân mật hơn chút xíu nào. Nhiều năm quen biết vẫn chỉ gọi “Bác sỹ Byun”.

Nếu cậu không nói cho anh biết chuyện mà lúc bé cậu phải chịu, có lẽ anh cũng sẽ càng không phải đắn đo như này.

Byun Baekhyun có sai không? Có. Giết người là sai. Nhưng những thứ người ta đối xử với cậu…thật đáng sợ. Điều này làm suy nghĩ trong anh trở nên lung lay.

Park Chanyeol đáng lẽ đã không phải đắn đo thế này. Chỉ bởi vì một câu “người chết nhưng người ở lại thì sao?”. Anh chắc chắn phải cứu người thân. Vậy đồng nghĩ với việc Byun Baekhyun phải chết.

Cậu chết, người ở lại là anh sẽ phải làm sao đây?

Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ khiến cho Baekhyun tỉnh giấc. Cậu mơ mơ hồ hồ siết chặt cánh tay ôm lấy người bên cạnh, thoải mái hưởng thụ hơi ấm. Park Chanyeol bị cậu siết chặt nên khẽ cựa người. Thấy anh động, cậu liền dùng thanh âm dinh dính lúc mới ngủ dậy của mình khẽ nói.

“Ngủ thêm đi.”

Dù vậy nhưng Chanyeol cũng đã tỉnh rồi. Anh cúi người nhìn cậu bám dính lấy mình. Bộ dạng chẳng giống ngày hôm qua chút nào là sao đây?

Dường như cảm nhận được anh đang nhìn mình, Byun Baekhyun tò mò hỏi.

“Sao lại nhìn tôi?”

Park Chanyeol chẳng ngại ngùng nhìn cậu một lúc rồi mới lắc đầu.

“Tỉnh rồi thì nhìn.”

Bị chọc cho bật cười, Baekhyun không nói gì nữa mà rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó mặc đồ tử tế, bước ra ngoài trượt vào lòng anh.

“Hôm nay tôi có việc ra ngoài. Ở nhà nhớ phải ngoan đấy.”

Park Chanyeol gật đầu rồi im lặng, mãi sau mới cẩn thận hỏi.

“Tôi có thể làm bất cứ điều gì ở đây phải không?”

“Ừ. Bất cứ điều gì.”

Baekhyun dụi mặt vào hõm cổ Chanyeol, hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể anh một lúc mới luyến tiếc rời ra, ôm mặt anh lên hôn nhẹ.

“Đồ ăn trong tủ lạnh, lấy ra hâm lại là được.”

Park Chanyeol đã quen với động chạm của Baekhyun, cũng không tránh cậu, gật đầu xem như đã hiểu. Cậu đứng lên, bỗng cúi đầu cọ lên chóp mũi anh.

“Cậu sẽ ngoan ngoãn đúng không?”

Lúc bấy giờ Chanyeol mới rời giường, ngẩng lên nhìn cậu.

“Ừ.”

Không nói thêm gì nữa, Baekhyun chỉ vụng về đưa tay xoa nhẹ lên tóc Chanyeol rồi ra khỏi nhà.

Nhìn qua cửa kính trong phòng ngủ, Park Chanyeol thấy Baekhyun khẽ huýt sáo, chìa khóa xe lủng lẳng trên ngón tay. Cậu đánh xe từ garage ra rồi nhanh chóng lái xe đi khuất. Lúc này anh mới rời khung cửa gỗ, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, tìm cho mình một bộ đồ thoải mái tròng vào người.

Xong xuôi, Park Chanyeol xuống phòng bếp, mở tủ lấy vài thứ đơn giản trong tủ lạnh làm bữa sáng.

Vốn dĩ anh cũng không có thói quen ăn sáng cho lắm, vì tính chất công việc luôn vội vã và bận rộn. Vậy mà giờ lại có thời gian ngồi đây ăn một bữa sáng, quả thực không quen.

Park Chanyeol vừa ăn vừa nhìn quanh nhà. Ngoài phòng ngủ ra, các căn phòng khác là gì, anh chưa vào, cũng không có ý định vào, thế nhưng vẫn hơi tò mò một chút. Cho nên ăn uống xong xuôi, Chanyeol đứng dậy, đi một vòng quanh nhà. Dường như ở đây không hề có ai cả.

Baekhyun luôn luôn sống đơn độc như vậy từ trước tới giờ sao?

———————————-

Đến trưa Byun Baekhyun về nhà, trên tay xách một cái lồng kín. Cậu mở cửa, tâm trạng có vẻ rất tốt, nhìn quanh tìm Chanyeol.

Park Chanyeol ở tầng trên nghe tiếng cậu về liền ra cầu thang nhìn xuống.

“Cái gì vậy?”

“Đầu người đấy.”

Hai mắt cậu cong lên, cười đến là vui vẻ.

Bụng anh thót một cái, kìm chế cảm giác nổi điên, đầu mày nhíu chặt, nắm tay siết lại nhìn cậu.

“Cậu lại giết người?”

Baekhyun đứng đó nghiêng đầu nhìn anh, tự nhiên lại phá lên cười. Gân xanh trên trán Chanyeol rần rật nổi lên. Cậu không nói gì, đặt cái lồng xuống, chậm rãi mở cánh cửa bằng kim loại. Một con chó nhỏ có bộ lông xù màu đen tuyền nhảy ra, sủa loạn cả nhà.

Đầu mày anh bỗng chốc giãn ra, nhìn con chó rồi lại nhìn cậu khó hiểu.

“Quà cho cậu đấy.”

Baekhyun đứng lên, cất cái lồng vào trong góc nhà, nhàn nhạt nói.

“Sợ cậu ở đây chán.”

Park Chanyeol đứng ở hành lang trên tầng, nắm tay siết chặt lan can. Một lúc sau mới chậm rãi nói.

“Tôi có hơi bị dị ứng với lông chó.”

“A…vậy sao…?”

Cậu ngẩn người ra, quan sát con vật nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất vẫy đuôi với cậu.

“Vậy tôi lại phải ném nó đi vậy.”

Park Chanyeol vội vã chạy xuống, mở to mắt nhìn cả hai bọn họ.

“Không ở gần nó lâu là được. Tôi có thể dùng thuốc dị ứng.”

“Vẫn cứ để tôi ném nó đi thì hơn.”

Baekhyun xách cổ con chó nhỏ lên, có chút mất hứng đi ra ngoài. Một cách vội vã, Park Chanyeol chạy tới, lớn tiếng gọi cậu.

“Đừng ném nó đi!”

Cậu quay lại, nghiêng đầu thắc mắc.

“Cậu bị dị ứng mà.”

Anh bối rối hắng giọng.

“Cũng không tệ đến mức đấy. Tôi cũng không ghét chó.”

Cậu im lặng nhìn Chanyeol một lát, ôm lấy con chó nhỏ vào ngực, rõ ràng là đang rất mất hứng, đi vào trong bếp cho nó ăn. Không lâu sau, anh lại gần chỗ cậu, nhìn con chó nhỏ lông màu đen xù lên như cục bông. Park Chanyeol cũng rất thích động vật, nhưng lúc nhỏ không lại gần được vì dị ứng, lớn hơn chút thì gia đình anh lại không thích động vật nuôi.

Baekhyun đứng trong bếp lóng ngóng một lát rồi mím môi.

“Nó ăn gì vậy?”

Nhìn cậu bộ dạng lóng ngóng, Park Chanyeol có hơi buồn cười đi lại gần, lấy cái đĩa sâu đặt xuống đất, sau đó mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi đổ vào đĩa.

“Để nó uống tạm sữa đã. Còn chó sẽ có đồ ăn riêng cho chó. Cậu phải mua ngoài siêu thị.”

“Lỡ nó ốm thì sao?”

Baekhyun nhìn anh lấy sữa cho nó uống, mấp máy môi mãi mới hỏi. Park Chanyeol chậm rãi ngồi xuống bên cạnh con chó, nhìn nó thích thú liếm liếm sữa trong đĩa.

“Không sao đâu. Uống sữa là chuyện bình thường mà.”

Cậu không có ý kiến gì nữa, cũng bó gối ngồi bên cạnh Chanyeol quan sát con chó nhỏ. Chó con lông xù bé xíu, đầu nó chắc còn nhỏ hơn nắm tay anh nữa, thật sự rất đáng yêu.

“Cậu…”

Baekhyun hơi ngập ngừng lên tiếng.

“Cậu có thích không?”

Anh vẫn nhìn con chó, gật gật đầu. Vành tai Baekhyun đỏ bừng lên, cậu vùi nửa mặt vào cánh tay, lén lút vui vẻ cười.

Park Chanyeol ngồi nhìn cún con tới tận khi nó uống hết đĩa sữa mới vươn tay xoa xoa đầu nó một chút. Vì anh cũng biết là bản thân bị dị ứng nên chỉ dám sờ nhẹ.

Dù sao chuyện tiếp theo cũng chưa biết ra sao, cứ để tâm trạng thoải mái một chút cũng được.

————————————–

Hàng ngày bọn họ vẫn sinh hoạt bình thường, Baekhyun thỉnh thoảng ra khỏi nhà, thỉnh thoảng lại ngồi ngẩn cả người ra quan sát Chanyeol đến nhập tâm.

Một buổi tối, đã gần nửa tháng kể từ ngày đem Chanyeol về đây, Baekhyun từ bên ngoài hồ cá đi vào nhà, nhìn anh đang ngồi trên salon, có chút tò mò khẽ hỏi.

“Cậu không chịu hôn tôi. Cậu không muốn về nhà sao?”

Anh ôm con chó nhỏ ngồi trong lòng, ngẩng đầu nhìn, ra hiệu cậu lại gần. Baekhyun chậm rãi tiến lại. Chỉ có điều không ngờ Chanyeol vươn tay ôm lấy cổ mình kéo lại gần, ngậm lấy đôi môi mỏng hơi mang hơi lạnh của cậu hôn một cái.

Hai mắt Baekhyun mở to, tách ra rồi vẫn còn ngây ngẩn nhìn anh, không nghĩ Chanyeol sẽ cứ như vậy mà hôn mình.

Cánh tay anh vẫn quàng qua cổ cậu, Chanyeol ngẩng đầu lên, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào trở nên loan loan.

“Muốn cái nữa hả?”

Baekhyun chẳng nghĩ ngợi gì, liền gật đầu.

Anh kéo cậu lại gần, ngậm lấy môi cậu lần nữa. Con chó nhỏ ngẩng đầu nhìn hai người, lắc lắc hai tai.

Không nhịn được tiếng thở dốc vì hưng phấn nhè nhẹ, Baekhyun rướn người tới, đẩy sâu hơn nụ hôn, lần này táo bạo tách môi anh ra luồn đầu lưỡi mềm ẩm vào trong nhẹ nhàng khuấy đảo. Anh cũng hợp tác, đầu lưỡi vươn ra quấn lấy cậu. Park Chanyeol không ghê tởm gì cậu, nhưng anh cũng không rõ liệu mình có thể cảm thấy hứng thú gì với cậu hay không.

Dù vậy, cảm giác của anh lúc này thật kỳ lạ. Hơi thở của cậu, đầu lưỡi ẩm mềm…mọi thứ đều thật sự quen thuộc.

Park Chanyeol và Byun Baekhyun thậm chí còn chưa đụng chạm thân mật bao giờ kia mà.

Nụ hôn dần cuồng nhiệt đến nỗi phát ra tiếng lép nhép ướt át, dịch vị chảy xuống lại bị Baekhyun liếm đi, cậu không để phí một giây nào, liên tục mút lấy môi, âu yếm đầu lưỡi anh.

Con chó nhỏ bị kẹt giữa hai người thì chỉ có thể kêu ư ử.

Anh thở dốc, nắm lấy eo cậu siết lấy. Vị của đầu lưỡi Byun Baekhyun quả thật rất quen thuộc.

Nghe tiếng kêu của con chó, Baekhyun hơi ấm ức cún con cướp chỗ của mình trong lòng anh, liền cúi xuống bế nó thả xuống đất, sau đó thế chỗ nó, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.

Không ngần ngại đáp lại, anh liếc nhìn cậu rồi nhìn con chó nhỏ bị ném qua một bên, nhếch môi.

“Cậu nỡ để nó một mình vậy sao?”

“Nó cũng có hôn cậu được đâu chứ.”

Baekhyun bĩu môi, vành tai hơi hơi ửng đỏ, ủ rũ nhìn anh. Park Chanyeol nhướn mày.

“Ai bảo cậu là nó không hôn tôi được?”

Cậu tức đến nghẹn, cắn môi lườm con chó nhỏ đang vui vẻ sủa mấy tiếng dưới sàn. Nhìn ánh mắt ấm ức của Baekhyun, Park Chanyeol bật cười.

“Muốn tôi hôn thử cho cậu xem không?”

“Không muốn!”

Baekhyun nổi giận ôm lấy mặt Chanyeol, lại cúi đầu ngậm lấy môi anh ngấu nghiến hôn.

Anh không tránh cậu, rốt cục vẫn chậm rãi quấn lấy lưỡi cậu hôn mút để cậu không trở nên vội vã nữa.

Hơi thở Baekhyun dần bình ổn lại, cậu dùng hai tay vẫn luôn luôn lạnh buốt của mình ôm lấy mặt Chanyeol, ngón cái vuốt ve vết cắn mình vừa mới để lại bên khoé môi anh, tròng mắt trong suốt ngập đầy nhu tình:

“Cậu biết tôi yêu cậu phải không?”

Park Chanyeol dĩ nhiên biết lời cậu nói ra hiển nhiên là thật. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được cách này, chỉ trầm giọng đáp một tiếng.

“Ừ.”

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page