top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 10

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 20 min read

Baekhyun rũ mắt nhìn Chanyeol một lát, đôi mắt vẫn luôn ánh lên ánh sáng hoạt bát hiện tại giống như có những đám mây đen nặng trĩu kéo đến che khuất. Cậu trèo xuống, gò má vẫn ửng đỏ, hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp thế nhưng giọng nói lại trở nên cứng nhắc:

“Tôi vô hiệu hoá hàng rào điện 2 tiếng rồi.”

Đáy mắt Park Chanyeol khẽ động thế nhưng ngay lập tức bình ổn trở lại, gật đầu, bế con cún nhỏ nằm trên bụng rồi tiếp tục xem tivi.

“Ừ.”

Không phải anh nên đi ngay lập tức sao? Chạy trốn khỏi đây, chạy trốn khỏi một người điên, tố cáo cậu. Đến lượt Baekhyun không thể hiểu nổi người đàn ông trước mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

“Không đi sao?”

Ngược lại với Baekhyun với nét mặt đang hiện đầy thắc mắc, anh trông không có gì là lo lắng, ôm cục bông màu đen trong lòng khẽ vuốt ve rồi lại gật đầu.

“Ừ.”

“Sao lại không đi? Có phải tại vẫn còn bom bên ngoài không?”

Cậu vẫn không thể hiểu nổi, nghĩ một lát liền nhớ ra. Park Chanyeol thế nhưng chẳng bận tâm mấy.

“Tạm thời chưa đi.”

Sao lại…tạm thời chưa đi? Không phải rất muốn rời khỏi đây sao?

Cậu đứng thần người nhìn anh.

Con chó nhỏ hưởng thụ nằm trong lòng anh, nó ngẩng đầu nhìn cậu, vui vẻ sủa mấy tiếng. Baekhyun dần định thần lại, tiến tới ngồi bên cạnh anh, vươn tay xoa xoa đầu con chó. Nó vươn lưỡi liếm liếm tay cậu. Mang bộ dạng bình thản như chuyện hàng ngày, mắt Park Chanyeol dán vào màn hình ti vi đang hắt ra ánh sáng xanh đỏ, nhảy múa trên khuôn mặt hơi tái của Baekhyun. Chăm chú là vậy, thế nhưng anh cũng chẳng biết là mình đang xem gì nữa. Có lẽ là một bộ phim cuối tuần đầy bi kịch, nhân vật chính xuất hiện trước camera, hình ảnh của anh ta dần dần mờ nhạt rồi biến mất không dấu tích.

“Cậu chỉ cần cùng tôi làm tình thôi mà…”

Sau một lúc lâu yên lặng, Baekhyun mới chậm rãi lên tiếng.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu.

“Sao? Cậu nói gì?”

Con chó nhỏ cũng nhìn cậu lúc lắc cái đầu như đang thắc mắc.

“Cậu chỉ cần tôi làm tình sẽ có đủ thời gian để ra khỏi đây.”

Đôi mắt sáng ngời của Park Chanyeol không động, nhìn cậu rồi lại nằm dựa vào thành ghế salon.

“Ừ.”

Baekhyun thật sự không hiểu nổi Chanyeol, mặc dù là kẻ sở hữu trí thông minh thiên tài, cậu vẫn không thể nhìn thấu anh lần này. Cũng như nhân vật chính trên màn ảnh kia, suy nghĩ của Park Chanyeol lúc thì hiện ra rất rõ ràng, lúc lại ẩn hiện, mờ nhạt, khiến cho Byun Baekhyun không thể nào nắm bắt được nữa. Cậu nhận thấy mình đã không còn là người điều khiển mối quan hệ này nữa rồi.

Park Chanyeol xoa xoa đầu con chó nhỏ rồi gãi cái tai mềm của nó. Chó con xem ra rất thích thú kêu ư ử.

“Cậu…cậu ghét bỏ đến nỗi không muốn chạm vào tôi sao?”

Baekhyun ngồi dịch lại gần anh. Chanyeol không hiểu lắm, hỏi lại.

“Hử? Cậu nói gì cơ?”

“Cậu ghét tôi lắm sao?”

Park Chanyeol nhìn cậu chằm chằm.

“Không.”

Cậu không nghĩ rằng Park Chanyeol sẽ yêu thích mình, thế nhưng khi tự anh nói ra rằng anh không ghét cậu, Baekhyun không kìm được cảm giác kinh ngạc trong lòng. Cậu đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, run rẩy nắm lấy tay anh.

“Cậu đừng đùa tôi nữa.”

“Vậy cậu muốn câu trả lời là gì? Là tôi ghét cậu à?”

“Không…chỉ là…”

Baekhyun lắc lắc đầu, thần người ra nhìn anh.

“Khó tin.”

Anh từ đầu vốn đã chẳng nhiều lời, chỉ ừ một tiếng, bộ dạng không có gì kì lạ. Cậu không hỏi nữa, dang tay ôm lấy anh.

Cún con một lần nữa bị kẹp chặt, cố chui ra hít thở. Park Chanyeol cúi đầu nhìn cậu, kìm lại cảm giác muốn đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc nâu mềm trước mắt.

“Cậu.. có thể trở nên bình thường không? Không giết người nào nữa.”

Ngẩn ra nhìn anh, khoé môi cậu run rẩy. Thật lâu thật lâu sau, khi mà tròng mắt đã khô khốc, khẽ lắc đầu. Trái tim Park Chanyeol như rơi mạnh xuống, ngón tay cái của anh chậm rãi miết lên môi cậu.

“Vậy cậu có thể giết tôi không?”

“Không.”

Cậu nhẹ giọng đáp.

“Không thể giết tôi, thế cậu muốn tôi sẽ đối xử thế nào với cậu?”

“Tôi chỉ cần cậu không ghét bỏ tôi. Còn lại…tuỳ cậu.”

Baekhyun hiền lành rũ mắt cười, nắm lấy tay Chanyeol khẽ mân mê từng ngón tay. Từng tấc, từng bộ phận của anh cậu đều muốn ghi nhớ thật sâu.

“Thực ra có ghét bỏ tôi cũng không sao, tôi vốn đã quen rồi.”

Park Chanyeol dời tầm mắt nhìn xuống tay mình.

“Ý tôi là, cậu muốn tôi ở đây mãi mãi sao?:

Cậu yên lặng, ngón tay hơi hơi run rẩy, một lúc sau lắc nhẹ đầu.

“Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu lâu một chút.”

“Vậy sao cậu muốn tôi trốn đi?”

Park Chanyeol chậm rãi hỏi. Chỉ thấy Baekhyun thất thần nhìn anh, sau đó khẽ cười mấy tiếng, cậu xoay đầu nhìn về phía bức tường cao bên ngoài.

“Có sao?”

Anh cũng theo cậu nhìn mấy bức tường bao lấy căn nhà, khiến cho nó biệt lập với bên ngoài kia, cũng giống như những bức tường cậu tự dựng lên trong lòng, bảo vệ thân thể cậu, bảo vệ trái tim cậu.

“Hẳn là cậu không để tôi đi rồi. Vậy thì tôi vội vàng trốn làm gì.”

Bàn tay với những khớp xương tinh xảo của Baekhyun áp lên má anh nhẹ vuốt ve, đầu ngón tay khe khẽ run rẩy.

“Nếu tôi còn sống, những người cậu yêu thương sẽ vẫn còn gặp nguy hiểm.”

“Cậu muốn tôi phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cậu hoặc cái chết của người thân tôi phải không?”

“Của tôi? Ai sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm chứ? Tôi vốn không được tính là con người từ lâu rồi.”

Cậu bật cười một cách mỉa mai.

“Có thấy cảnh cục không tìm được hồ sơ nào về tôi không? Đó là từ năm 12 tuổi hồ sơ của tôi đã bị xoá đi hết, tôi chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.”

Những lời này vốn không liên quan đến câu hỏi của anh, Park Chanyeol nhíu mày.

“Không phải. Cậu là muốn lương tâm tôi phải chịu trách nhiệm cho việc bất kì ai sẽ chết vì quyết định của tôi. Phải không?”

Baekhyun đột nhiên yên lặng, thôi không cười nữa.

“Ừ.”

Cuối cùng cũng đoán đúng mục đích của cậu. Thế nhưng, Park Chanyeol không thể chắc chắn được đó có thật sự là mục đích của Baekhyun hay không. Cậu như một làn khói mỏng, xuất hiện trước mắt, thế nhưng không thể nắm bắt, càng cố gắng nắm bắt lại càng khiến nó dễ dàng tan đi.

“Cậu yêu tôi. Cậu muốn tôi giống với cậu.”

Baekhyun mang vẻ mặt mờ mịt nhìn anh. Park Chanyeol giơ tay kéo cậu lại.

“Byun Baekhyun. Việc cậu giết bọn họ là cậu bị ép buộc. Cậu có thể dừng lại những việc này, dừng giết người. Nếu cậu ép tôi phải quyết định và chịu trách nhiệm cho cái chết của người khác, nó không hề giống với việc cậu đã giết bọn họ đâu. Tỉnh táo lại đi Baekhyun. Cậu không phải là kẻ ham muốn giết người đâu, hãy tin tôi đi.”

Thân thể cậu trở nên run rẩy trong tay anh. Baekhyun cắn chặt môi, đáy mắt tối sầm lại, nhanh chóng quay đầu đi.

“Cậu thì biết cái gì?”

Không để cho Byun Baekhyun trốn tránh như vậy, anh mạnh bạo kéo cậu lại.

“Đừng nhìn đi chỗ khác! Cậu đừng tự kéo mình vào tội lỗi.”

“Cút ra!!!”

Baekhyun hất mạnh tay Chanyeol ra, như một quả bom nổ chậm bị châm ngòi, vụt đứng lên, giận dữ trừng mắt. Chanyeol không vì thế mà bối rối, đôi mắt to trắng đen minh bạch nhìn thẳng vào khuôn mặt méo mó vì tức giận của Baekhyun.

“Cậu đang sợ hãi phải không? Vì cậu sợ nên cậu mới giết họ.”

Cậu không ngừng run bần bật, từng bước, từng bước chậm rãi lùi lại. Anh đứng dậy, túm lấy cậu giữ chặt trong tay.

“Cậu sợ họ hại cậu. Phải không?!”

Park Chanyeol không nhận được câu trả lời từ Baekhyun, chỉ thấy cậu một mực run lên, sắc mặt trắng nhợt thảm hại.

“Im miệng đi!”

Trái tim Park Chanyeol run lên, anh kéo cậu vào lòng, ngậm lấy môi cậu hôn mút.

Hơi thở của Baekhyun gấp gáp, thế nhưng không phải là thở dốc hưng phấn như khi trước. Cậu ưm ưm rên lên, nước mắt trong suốt cũng lã chã rơi xuống.

“Đừng…”

Dường như Byun Baekhyun đang sợ. Sự sợ hãi hiện lên trong đôi mắt vẫn luôn long lanh sáng, như một cột khói đen dần dần bao trùm lên đồng tử sẫm màu của cậu. Park Chanyeol âu yếm thật lâu, vừa hôn vừa khẽ khàng an ủi. Cuối cùng khi rời khỏi môi cậu, anh vẫn vòng cánh tay cứng rắn ôm chặt, cúi đầu nhìn cậu.

“Cậu sợ. Sợ những người cưỡng bức cậu phải không?”

Baekhyun mang vẻ mặt hốt hoảng ngẩng phắt lên, bàn tay càng run rẩy kịch liệt.

“Không…không sợ. Tôi căm hận chúng. Tôi sao có thể sợ chúng???”

Như có một sợi dây gai siết chặt lồng ngực Chanyeol lại. Anh không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Baekhyun, cánh tay vẫn giữ chặt lấy cậu. Đau đớn của Baekhyun, anh không bao giờ muốn thấy nữa. Bộ dạng như sắp đổ sụp của người trước mắt làm cho Chanyeol đau buồn, cực kì đau buồn.

“Vậy thì đừng nghĩ đến bọn họ nữa. Đừng run rẩy nữa.”

Baekhyun nhắm chặt mắt lại, sau đó mở ra, tròng mắt tối đen, đều là tuyệt vọng.

Hơi thở anh có chút nặng nề. Park Chanyeol ôm lấy mặt cậu kéo lại gần, nghiêng đầu hôn cậu thật chậm.

“Bọn họ đã chết rồi. Không còn liên quan đến cậu nữa.”

“Cậu có 4 tiếng…”

Thanh âm của Baekhyun chẳng còn chút sức lực, ngón tay dài mảnh run rẩy dữ dội, kéo cạp quần anh xuống.

“Nhanh lên, cùng tôi quan hệ…sau đó…”

Một giọt, lại hai giọt nước mắt nóng rẫy rơi xuống từ hốc mắt của cậu.

Park Chanyeol ôm lấy mặt Baekhyun, dùng ngón cái miết mạnh má cậu lau nước mắt.

“Cậu muốn tôi đi à?”

Baekhyun không nói gì, bàn tay vẫn không hết run, hiện tại càng lạnh hơn, bao lấy tay anh. Cậu xoay đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay Chanyeol, thật chậm rãi, đôi mắt ủ rũ ngước lên. Ánh sáng rực rỡ đã vụt tắt trong đôi đồng tử nâu thẫm như van xin anh đừng bỏ cậu lại. Và đó cũng chính là chuyện mà Park Chanyeol hiện tại chẳng hề nghĩ tới. Anh ôm mặt cậu kéo lại gần, một lần nữa hôn cậu, đồng thời ôm cậu hơi nhấc lên, đẩy cậu dựa vào tường.

“Nếu tôi đi.. cậu sẽ chết.”

Park Chanyeol vừa hôn cậu, hơi thở gấp gáp xen vào giữa câu nói.

“Nếu tôi không đi.. người thân của tôi sẽ chết. Dù là cái chết của ai, tôi cũng không thể chịu được.”

Anh mút nhẹ môi cậu, kéo cậu nhìn mình.

“Có thể bình thường được không?… Chỉ bình thường thôi ấy?”

Baekhyun nắm lấy ngực áo anh, lông mi dài mảnh bị thấm ướt, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Sau đó liền ngẩng đầu nhìn anh, chăm chú nhìn vào con ngươi màu đen thẫm minh bạch đối diện.

Tôi đáng lẽ ra không đáng để nhận được sự cứu rỗi từ cậu…

“Không thể. Bình thường đối với một người như tôi sao?”

Park Chanyeol cố gắng lau đi nước mắt trên mặt cậu, tham âm khàn khàn bất lực.

“Cậu là bác sĩ tâm lý của tôi.. đáng ra cậu phải giúp tôi trị liệu những hao tổn về tinh thần. Còn giờ cậu lại như vậy, bệnh nhân của cậu sẽ phải làm thế nào đây?”

Baekhyun cắn răng, cơ thể vừa mới đỡ một chút đã lại run lẩy bẩy, lùi sát vào góc tường.

“Phải…là tôi vô dụng…”

Anh lập tức dùng cánh tay chặn ngang người cậu.

“Không. Cậu phải tỉnh táo để còn điều trị cho tôi.”

Cậu đưa hai tay lên ôm lấy mặt, khổ sở lắc đầu.

“Tôi mệt lắm.”

Nắm lấy tay cậu kéo ra, Park Chanyeol dịu dàng hôn lên tóc Baekhyun, hưởng thụ hít sâu hương thơm thoang thoảng từ cơ thể cậu.

“Vậy đừng nghĩ nữa.”

“Ừ. Không nghĩ nữa.”

Baekhyun giống như bị rút cạn sức lực, ngẩn người tựa vào ngực Chanyeol nhắm mắt lại.

Thật thoải mái. Chỉ có điều sẽ vĩnh viễn không thuộc về tôi. Vậy nên để cho Baekhyun này dựa một chút có được không?

Park Chanyeol vòng cánh tay ôm lấy cậu siết chặt. Cảm giác Baekhyun so với anh thật gầy yếu.

“Đi ngủ thôi.”

Mi mắt cậu khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn anh. Park Chanyeol sẽ không từ chối Baekhyun, anh cúi đầu nhìn cậu, gật đầu ừ một tiếng.

Không cần sự giúp đỡ của Chanyeol, Baekhyun tự mình bám cầu thang đi lên, đột nhiên lại thấy hối hận vì mình đã lộ ra bộ dạng yếu ớt ban nãy, cắn chặt môi, móng tay cũng bám chặt vào thành cầu thang.

Bất cẩn quá.

Dù thấy Baekhyun muốn giằng tay mình ra thế nhưng anh vẫn cứng đầu ôm hờ eo cậu, cùng cậu đi lên phòng.

Như thường lệ Baekhyun chỉ chiếm một góc rất nhỏ bên phải, chậm rãi kéo chăn lên. Anh cũng nằm xuống giường, quay sang phía cậu.

“Nếu rơi xuống đất đừng trách tôi đấy.”

“Vậy thì ôm tôi đi.”

Cậu khẽ đáp lại.

Anh không nói gì, vươn tay ôm lấy eo cậu kéo lại gần mình.

Baekhyun mỉm cười, giống như ban nãy người run rẩy rơi nước mắt không phải là cậu, cầm tay Chanyeol lên nhẹ nhàng gặm cắn.

Vốn đã quen với việc Baekhyun đột nhiên sẽ cùng mình thân thiết, Park Chanyeol vẫn cúi đầu nhìn cậu. Anh chẳng nhận ra bên khóe môi đã treo lên nụ cười cưng chiều.

“Làm cái gì vậy?”

“Thân mật.”

Đầu lưỡi Baekhyun chậm chạp lướt trên lòng bàn tay Chanyeol. Anh nhìn cậu chằm chằm. Cảm tưởng như đôi đồng tử của cậu cũng thay đổi. Không hề có chút run rẩy hay sợ sệt. Tròng mắt nhìn thẳng vào anh không trốn tránh.

Byun Baekhyun lại muốn giấu diếm sao? Cậu sợ để anh thấy bộ dạng đó hay sao?

Park Chanyeol cũng không rõ bản thân muốn gì nữa. Anh chẳng muốn chịu trách nhiệm cho cái chết của ai cả. Lại càng không muốn bỏ mặc người này. Chính trong lòng anh cũng đang mâu thuẫn.

Byun Baekhyun đã giết người. Không sai. Nhưng cậu không phải là vốn dĩ muốn vậy. Anh biết, nhưng không có cách nào kéo cậu ra khỏi hố sâu này, ít nhất là trước một tháng, trước khi cậu giết một người thân của anh.

Cảm thấy Park Chanyeol giống như đang cố gắng dò ra suy nghĩ của mình, Baekhyun chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, dịu ngoan cọ đầu vào hõm cổ anh.

“Cún con…vẫn còn chưa có tên.”

Biết Baekhyun vẫn còn đang trốn tránh mình nên Chanyeol không đả động chuyện đó nữa, bàn tay to ấm áp chậm rãi vuốt mái tóc mềm của cậu, xúc cảm truyền lại rất tốt, rất dễ chịu.

“Ừ. Cậu đặt đi.”

“Cậu có thấy tên Yeolmae rất hay không?”

Yeolmae sao? Park Chanyeol liền cúi đầu nhìn cậu.

“Nghĩa là gì? Lấy tên tôi đặt cho con chó hả?”

“Phải đó.”

Baekhyun bật cười gật đầu. Anh hừ một tiếng, coi như không quan tâm. Dù gì chỉ cần Baekhyun vui là được, không phải sao?

“Vậy quyết định như thế đi.”

Thấy Chanyeol chẳng có ý kiến, Baekhyun vui vẻ vỗ nhẹ hai tay, đặt lên má anh một nụ hôn khe khẽ.

“Ngủ đi.”

Vành tai Chanyeol hơi nóng lên, rốt cục cũng chỉ thở hắt một tiếng, chẳng thèm có ý định phản đối nữa mà kéo chăn đi ngủ. Thật lâu sau, dưới ánh sáng lành lạnh của măt trăng từ bên ngoài hắt vào, phủ lên sườn mặt Chanyeol từng mảnh tranh sáng tranh tối, bàn tay mềm mại của cậu khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay lướt nhẹ qua mắt, chóp mũi rồi đến môi. Trước khi chìm vào giấc ngủ vươn người tới ngậm lấy môi Chanyeol hôn thật lâu.

“Ngủ ngon.”

Đợi Baekhyun thở đều, Park Chanyeol mới chậm rãi mở mắt, cũng không chúc lại cậu một câu ngủ ngon, chỉ cúi người nhìn cậu hồi lâu. Cuối cùng mới thở nhẹ một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Mặt trăng treo lửng lơ trên nền trời bị mây đen dần dần che khuất, bóng tối hất lên cơ thể gầy nhỏ của Baekhyun, nuốt trọn cậu.

Ngày hôm sau khi Chanyeol tỉnh lại Baekhyun đã ở bên ngoài vườn tưới mấy khóm hoa đủ màu, Yeolmae ngay gần đó sủa loạn lên vì dính nước, chạy xung quanh cậu. Rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi Chanyeol lập tức xuống phòng khách. Quyển lịch trên tường đã bị xé mất một tờ.

Còn 7 ngày nữa. Sau 7 ngày, Byun Baekhyun sẽ giết người thân của anh.

Ánh mắt Park Chanyeol bị bộ dạng vui vẻ đùa giỡn với con chó nhỏ ngoài vườn thu hút, anh cứ đứng nhìn cậu thật lâu, càng nhìn càng thấy người đó chẳng có chút đe dọa nào.

Ăn sáng xong Chanyeol mới đi ra ngoài, lại gần mấy khóm hoa đã được tưới nước, đang rung rinh cành lá trong gió nhẹ chào ngày mới.

Cả người Baekhyun đã ướt gần hết, xoay người đuổi theo Yeolmae.

“Này…mày phải tắm nữa!”

Park Chanyeol thấy Yeolmae chạy về phía mình, liền lập tức ngồi xuống túm lấy con chó nhỏ ôm lên. Không bỏ lỡ cơ hội, Baekhyun cầm vòi nước phun thẳng vào người anh. Yeolmae bị dính nước giãy giụa, kêu ăng ẳng.

Nhăn nhó mặt tránh vòi nước, quần áo anh hiện tại cũng chẳng khác Baekhyun là mấy.

“Này!”

Cậu phá lên cười, vung vẩy cái vòi nước.

“Phải tắm cho Yeolmae, nó có mùi rồi.”

Chanyeol bị phun cho ướt sũng, nước nhỏ giọt từ tóc xuống áo. Anh ôm con chó con mặt mày ỉu xìu lên, đi vào nhà.

“Vậy tôi tắm cho nó”

Sau khi khoá vòi nước lại, tâm trạng Baekhyun rất tốt, khoé miệng cong cong chạy theo Chanyeol.

Park Chanyeol ôm chó con vào phòng tắm. Anh mở nước ấm vào bồn, đưa tay thử nước để không quá nóng rồi mới thả nó vào. Bóp sữa tắm xoa xoa lên người cún con, bọt nổi đầy trên mặt nước. Yeolmae cũng có vẻ thích thú, híp mắt gừ gừ. Bỗng Baekhyun từ bên ngoài cởi đồ ra, lao vào trong bồn đùa nghịch cùng con chó nhỏ làm nước bắn lên cả người anh. Chanyeol phải trừng mắt nạt.

“Này! Cậu là trẻ con đấy hả?”

Cậu cười hì hì, ôm cún con vào lòng, rũ mắt nhìn anh.

“Tắm cho tôi nữa đi.”

Park Chanyeol đảo mắt, hừ một tiếng rồi cũng không từ chối, đem dầu gội xoa lên đầu cậu vò vò. Baekhyun cúi đầu chăm chú xoa xoa xà phòng lên mình nhóc con vẫn đang ư ử phản đối. Nhìn bộ dạng cậu hứng thú, chẳng khác gì trẻ con, Chanyeol giãn đầu mày ra, hơi cười, dội nước lên đầu cậu, rồi dùng tay chắn ở trán cậu khỏi nước vào mắt.

“Nhắm mắt lại đi.”

Baekhyun nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhẹ nhàng dội từng gáo nước lên đầu cậu, Chanyeol vuốt vuốt cho trôi hết dầu gội đi.

Ngón tay Baekhyun từ lúc nào đã chậm rãi quấn lấy cổ tay Chanyeol, kéo anh lại.

Park Chanyeol mất đà, trượt tay, chống vào trong bồn nước.

“Cậu cũng vào đi. Bồn tắm của tôi rất rộng.”

Baekhyun khẽ cười nói.

Anh nhướng mày, ra sức vò vò đầu cậu.

“Cậu tắm được cho tôi không?”

“Sao lại không chứ?”

Cậu bám vào thành bồn, rướn người liếm nhẹ lên má Chanyeol. Đương nhiên anh tỏ ra không tin nhưng rồi cũng đứng dậy, cởi đồ ngồi vào bồn tắm. Cún con đã sạch sẽ, đang giơ móng vuốt nhỏ chộp bong bóng xà phòng, được thả ra ngoài. Baekhyun thay lại bồn nước mới, nhìn cơ thể rắn chắc vì nhiều năm tập luyện của anh mà nuốt khan.

Không nhìn được ánh mắt như thị gian của Baekhyun, Chanyeol bóp sữa tắm ra tay rồi vuốt lên người kì cọ. Một lúc sau mới có cảm giác cậu nhìn chằm chằm mình thì ngẩng đầu.

“Sao vậy?”

“Không sao…”

Baekhyun lắc đầu, gò má hơi hơi ửng đỏ. Cậu có chút lúng túng cầm lấy bông tắm giúp anh kì cọ. Chanyeol không từ chối, để cho cậu kì cọ. Nước ấm bốc hơi mù mịt, cảm giác da thịt cũng đỏ ửng lên như bị hun nóng.

Cún con không biết đã chạy đi chỗ nào, bàn tay mát lạnh của cậu như có như không chạm lên da thịt nóng rẫy của anh, chậm rãi vuốt nước.

Cảm nhận được tay cậu lạnh ngắt, Chanyeol cầm lấy nó, siết chặt.

“Cậu tắm nước nóng mà tay vẫn lạnh vậy sao?”

“Từ nhỏ đã như vậy rồi.”

Baekhyun cười hì hì áp tay lên má Chanyeol xoa xoa. Anh ngẩng đầu nhìn cậu hồi lâu, rốt cục cũng gật gật đầu. Trong đầu anh bỗng vọng lại lời của Sehun, đang tường thuật những gì cậu ta đọc được từ một tờ báo lá cải vớ vẩn nào đó, chính là những người có bàn tay lạnh thường rất chung tình. Khi đó Chanyeol chỉ cười khẩy, vung tay đánh lên gáy cậu ta nói một câu ‘vớ vẩn’. Không phải những người có bàn tay lạnh thì sức khỏe không tốt sao?

Ngón tay Baekhyun lại theo thói quen lướt trên mặt anh. Khoé mắt rũ xuống, thoáng buồn quan sát anh.

“Cậu sẽ nhớ tôi đúng không?”

Sao lại hỏi như vậy?

Park Chanyeol không hiểu, mà có chăng, anh không muốn hiểu, liền chậm rãi nắm chặt lấy tay cậu.

“Tôi nói có, cậu có tin không?”

“Tin.”

Baekhyun mỉm cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi anh.

Anh cũng không phản ứng lại, đem nước ấm vuốt lên người.

Từng làn hơi nóng bốc lên, nhiều lúc khiến cho Chanyeol dường như chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt của Baekhyun. Còn cậu chỉ cúi đầu khẽ thở dài, mở vòi nước xả đi sữa tắm trên người cho anh. Cuối cùng với tay lấy khăn trên giá nhẹ nhàng lau khô tóc, khiến mái tóc đã hơi dài của anh xù lên.

Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn cậu, nheo nheo mắt nhìn qua mái tóc ướt.

“Nếu tôi coi cậu là một người bình thường, tôi đã không đắn đo lựa chọn như vậy. Bởi tôi đều không muốn mất ai cả.”

“Nhưng tôi không phải người bình thường, đúng không?”

Cậu dịu dàng mỉm cười, quàng khăn lên cổ anh.

“Cậu còn 7 ngày”

Trái tim Park Chanyeol như bị cứa vào, đau nhói. Anh khổ sở nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu.

“Tại sao cậu phải cố ép tôi như vậy?!”

Tròng mắt Baekhyun lại một lần nữa trở nên tối đen, lạnh lẽo.

“Bởi vì tôi thích.”

Anh chỉ một mực nhìn cậu chằm chằm, im lặng không nói.

“Tôi thích phá huỷ mọi thứ.”

Dứt lời, Byun Baekhyun đứng lên, nhìn Park Chanyeol một lúc rồi bước ra ngoài, mỗi bước đi lại tạo thành một vũng nước nhỏ dưới sàn, cũng không ngại làm ướt tấm thảm trong phòng ngủ. Anh bất lực nhìn theo cậu. Baekhyun thật sự không có ý thoát ra khỏi cái hố đen này.

Anh thở dài một tiếng, đứng dậy, mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

Lục trong tủ ra máy sấy tóc, Chanyel nhìn quanh tìm Yeolmae. Ban nãy nó còn chưa được lau khô đã bị cậu nhấc ra ngoài rồi. Mà ngay cả Baekhyun cũng không thấy đâu.

Tiếng Yeolmae sủa vang lên ngoài sân. Không khó để thấy Baekhyun đang ngồi trên cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua bể cá lớn, vừa lơ đãng vuốt ve nó vừa vốc từng vốc thức ăn thả xuống cho đàn cá.

Cậu cúi đầu, không thấy mặt.

Mới qua trưa thôi mà mặt trời đã khuất sau những đám mây đen, báo hiệu một cơn mưa lớn.

Park Chanyeol đứng trên hành lang nhìn xuống.

“Vào nhà đi. Tôi sấy tóc cho cả hai.”

Cậu chậm rãi ngẩng lên, ôm con chó nhỏ vào lòng đi tới chỗ anh.

“Sắp mưa rồi.”

Đó chỉ là một câu trần thuật bình thường, thế nhưng lại vô tình khiến cho lòng anh nặng trĩu. Chanyeol vươn tay vòng qua vai cậu kéo cả hai vào trong hành lang.

“Vậy ngồi ngoài đấy làm gì?”

“Tôi thích mưa.”

Cậu ngây ngẩn cười, tựa vào lồng ngực anh.

“Mưa một chút cho sạch sẽ cũng được.”

Anh không đáp, chỉ nhìn cậu rồi lại nhìn ra bên ngoài, ánh nắng như mật ngọt buổi sáng đã trôi đi đâu hết, gió cũng nổi lên càng lúc càng mạnh, thổi cho lá khô trong vườn vang lên tiếng xào xạc. Chanyeol kéo cậu cùng chó con vào trong phòng, cắm điện máy sấy rồi bắt đầu luồn tay vào tóc cậu bới lên chậm rãi sấy khô.

Baekhyun cầm lấy tay anh khẽ mân mê, sau đó đan mười ngón tay vào nhau.

“Cậu đã yêu tôi chưa?”

Park Chanyeol vẫn bật máy sấy nấc nhẹ, lùa vào tóc cậu.

“Nếu yêu cậu thì sao?”

“Nếu yêu tôi sao…?”

Baekhyun nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.

“Cũng không biết nữa…tôi sẽ rất vui.”

Xoa xoa tóc cậu bới lên, gió từ máy sấy ấm ấm làm tóc cậu chổng ngược, Chanyeol có chút vui vẻ đùa nghịch.

“Rất vui? Rồi cậu sẽ làm gì?”

Được Park Chanyeol dịu dàng chăm sóc, Baekhyun cảm thấy rất dễ chịu, hai mắt lại díp lại buồn ngủ.

“Chắc là tắt nguồn điện ở hàng rào và vô hiệu hoá dãy bom đó.”

Anh vẫn nhẹ nhàng sấy khô tóc cậu, trầm giọng nói.

“Không, đó không phải ý tôi hỏi. Tôi muốn hỏi, nếu tôi yêu cậu, sau đó sẽ thế nào?”

“Tôi cũng đã nói rồi còn gì.”

Baekhyun nhàn nhạt đáp. Thì ra là vậy. Vốn dĩ đã chẳng có tương lai phải không? Park Chanyeol đành thở nhẹ một tiếng.

“Ừ. Được rồi.”

Nước mưa bên ngoài bắt đầu đập lên kính cửa sổ, càng lúc càng lớn. Tiếng gió rít truyền tới từ khu rừng gần đó làm người ta có cảm giác rờn rợn, giống như một lúc nào đó tất cả sẽ bị thổi bay.

“Chanyeol…”

Lát sau khi đang nấu ăn, Baekhyun khẽ gọi anh. Đáp lại cậu, Park Chanyeol đi vào bếp, con chó con lũn cũn đi theo anh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ở cảnh cục có một người tên là Jieun phải không? Dưới cậu một cấp.”

Baekhyun vừa đảo trứng vừa nói. Không hiểu ý Baekhyun, Chanyeol nhìn cậu một lúc.

“Hình như vậy. Tôi không nhớ.”

“Cô ấy xinh đẹp, gia cảnh rất tốt, có ba là giáo sư tâm lý học. Hơn nữa cô ấy rất thích cậu.”

Cậu bưng đồ ăn ra ngoài đặt lên bàn. Nói những chuyện này làm gì vậy? Anh nhíu mày ngẫm nghĩ, thế nhưng mặc kệ mục đích của cậu là gì thì anh cũng không quan tâm đến người cấp dưới kia lắm.

“Vậy hả? Sao cậu biết chuyện đó?”

“Biết thì biết thôi.”

Baekhyun ấn nhẹ Chanyeol ngồi xuống ghế.

“Tôi cũng chẳng ưa cô ta thế nhưng nếu có về được thì để ý cô ta một chút, dù sao cũng là một sự lựa chọn không tồi.”

Lờ mờ hiểu ra, Park Chanyeol nhíu mày nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu suy nghĩ xa vậy sao? Tính toán cho tôi hả?”

“Nhắc nhở một chút thôi.”

Bày đủ ba món mặn, một món canh lên bàn, Baekhyun gắp đồ ăn cho Chanyeol, nghĩ ngợi một lát liền tiến tới ngồi lên đùi anh. Anh đã quen rồi, cũng không đẩy cậu ra.

“Cậu thực sự muốn giết người thân của tôi sao?”

“Ừ.”

Đó vĩnh viễn không phải câu trả lời mà anh muốn. Park Chanyeol siết chặt nắm tay đang cầm dao và dĩa.

“Kể cả đó không phải là vì cậu muốn vậy?”

“Vì sao cậu biết tôi không muốn?”

Cậu nhẹ nhàng hỏi lại. Một câu hỏi chính Park Chanyeol cũng không thể chắc chắn có thể trả lời được. Và điều đó khiến anh như muốn điên lên.

“Chỉ vì cậu không muốn.”

Baekhyun buông đũa, im lặng, một lúc sau nâng mặt anh lên.

“Vậy đi khỏi đây đi.”

“Tại sao cậu cứ phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy?!”

“Cậu hỏi quá nhiều rồi đấy.”

Đuôi mắt cậu rũ xuống. Baekhyun đứng lên, đem đồ ăn cho cún nhỏ. Trốn tránh, mãi mãi là trốn tránh. Không thể đối mặt với anh dù chỉ một lần hay sao? Park Chanyeol nghiến răng nắm lấy cổ tay cậu kéo mạnh lại.

“Cậu đừng cố trốn tránh câu hỏi của tôi!”

“Buông ra!!!”

Baekhyun nổi giận hất tay Chanyeol ra, tiếng sấm bên ngoài đì đùng vang lên. Cậu thở dốc, quay đầu đi lên gác.

“Tôi dung túng cậu quá rồi phải không?”

“Cậu có nhất thiết phải vậy không?! Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa!!”

Chẳng có tiếng trả lời, đáp lại anh chỉ là tiếng sập cửa thật mạnh.

Park Chanyeol nhíu mày, bực tức đấm mạnh xuống bàn. Chỉ có chú cún nhỏ sợ hại ngồi thu lu một góc kêu ư ử. Nhìn qua Yeolmae đang run rẩy, anh thở dài một tiếng, dịu lại, ngồi thụp xuống nhìn con chó cũng đang ngước mắt nhìn mình.

“Mày nhìn tao làm gì?.. Tao cũng chẳng biết làm sao đâu.”

Trong khi đó, Byun Baekhyun ngồi trên giường, mệt mỏi ôm đầu.

Cậu muốn thoát khỏi chuyện này thật nhanh…

Không phải.

Là bọn họ thoát khỏi cậu…

 
 
 

Comentários


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page