top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 6

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 14 min read

Park Chanyeol không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm rồi mọi thứ đột nhiên tối sầm lại.

Byun Baekhyun. Byun Baekhyun.

Đau đầu quá.

Ánh nắng giòn tan xuyên qua rèm cửa mỏng manh, rơi trên gò má, đánh thức Park Chanyeol. Chàng cảnh sát lơ mơ mở mắt, bộ dạng có chút ngớ ngẩn gãi gãi đầu xù nhìn xung quanh.

Trời sáng rồi à?…

Kim dài chỉ số 12, kim ngắn chỉ số 7, Chanyeol lặng người một lát lườm cái đồng hồ rồi vội nhảy dựng lên. Đã tới giờ đi làm rồi sao?! Hôm qua đi trị liệu về mà ngủ say đến mức này. Cuống cuồng vớ đại áo khoác, Chanyeol ngậm một lát bánh mì phết bơ, chạy ra khỏi nhà.

————————————

“Một vụ giết người, trong một tiệc cưới. Nạn nhân là chú rể, con trai của chủ tịch tập đoàn A, có dính đến chính trị, bị tình nghi buôn lậu ma tuý đã lâu.”

Oh Sehun đọc bản ghi chép, ngẩng đầu nhìn Chanyeol có vẻ chưa tỉnh ngủ đứng bên cạnh.

“Bị đâm một nhát vào bụng, lập tức tử vong. Hung khí chưa tìm thấy, lại là án mạng trong phòng khoá kín.”

Không thấy Chanyeol có ý định tỉnh táo lại, Oh Sehun đánh bạo thúc khuỷu tay vào mạng sườn anh. Park Chanyeol bừng tỉnh, day day thái dương.

“Cậu ta đột nhiên biến mất ngay trong tiệc cưới mà không ai để ý sao?! Đến mức mãi mới tìm thấy trong nhà kho?!”

“Có một hầu gái đã thấy cậu ấy lang thang ở hành lang.”

Oh Sehun vội lật giở sổ ghi chép.

“Nói chuyện điện thoại, vẻ mặt…phấn khích.”

Để giữ mình tỉnh táo, Chanyeol rít một hơi thuốc.

“Xem camera giám sát chưa? Có ai vào nhà kho ngoài cậu ta không?”

“Không có.”

Sehun lắc đầu.

“Cậu ta vừa nhìn xuống đất vừa đi vào trong nhà kho. Cẩn thận từng bước. Giống như…có ai đó hướng dẫn cho cậu ta từng bước vậy.”

Park Chanyeol thở ra một ngụm khói.

“Cậu ta cũng chẳng thể tự vào đó rồi chết. Cậu xem camera toàn bộ khu vực xung quanh trong một tuần trở lại đây.”

Nói rồi anh cầm lấy chìa khóa xe đi tới hiện trường.

Phía Oh Sehun nhanh chóng nghe lệnh, chạy đi cùng với Do Kyungsoo xem đi xem lại đoạn băng CCTV của khu phố. Thế nhưng vì có rất nhiều người hầu và người làm dịch vụ ra vào cho nên không thể chỉ ra điểm đáng nghi nào. Ngồi cả buổi đến nỗi hai mắt cay xè cũng không thu được bằng chứng gì có ích.

Hiện trường đã bị cánh báo chí vây kín vì nạn nhân là một người có chức có quyền, lại được công chúng quan tâm. Mà đám chó săn chuyên viết báo lá cải lại là đám người anh ghét nhất. Thầm chửi một tiếng trong bụng, Park Chanyeol xuống xe, vứt điếu thuốc vào thùng rác, gạt đám đông đang nhào về phía mình đòi phỏng vấn, nhanh chóng vào bên trong hiện trường.

Anh gật đầu chào mấy người đồng nghiệp, thấp thoáng thấy rào chắn vàng đen, Chanyeol khẽ thở dài, nhấc rào chắn, đi vào bên trong.

Nhà kho kín mít, ai có thể vào? Trừ khi là một người làm, hoặc người làm vô tình đưa kẻ đó vào trong này.

Đứng trong góc tối, thoả mãn nhìn đội trưởng đội cảnh sát bị xoay vòng vòng.

Thật sự là thoải mái.

Park Chanyeol quay người nhìn xung quanh nhà kho đầy mùi ẩm mốc. Anh nhíu mày rút ra một điếu thuốc khác rồi châm lửa. Ngón tay bóp bóp thái dương.

Nhà kho này tuy tối và rộng nhưng không có nghĩa là trống trải. Nó có hàng đống chỗ để trốn.

“Đã đoán ra chưa?”

Anh khựng lại, đề phòng ngẩng đầu nhìn quanh.

“Ai?!”

Tiếng cười khẽ lại vang lên.

“Người yêu của cậu.”

Đầu mày Chanyeol nhíu chặt, ánh mắt phát ra tia nguy hiểm.

“Tôi không có người yêu nào cả! Đi ra đây đi. Đường hoàng mà nói chuyện”

“Không phải tôi luôn ở đây sao?”

Giọng nói lại phát ra từ góc khác của nhà kho tối tăm.

“Hung khí…”

Không đứng đó nữa, anh liền rút súng, đi theo hướng âm thanh phát ra.

“Đoán hung khí đi.”

Chỉ có điều mỗi khi anh đi đến gần thì giọng nói sẽ lại chuyển tới một góc khác.

“5 phút, không đoán được sẽ lại có người chết. Dù sao bọn chúng cũng phải chết.”

Park Chanyeol nổi điên, gầm lên.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?! Nếu muốn xem thường tôi, cậu có thể ra mặt. Đừng đem mạng người ra đùa!”

“Ai rồi cũng phải chết thôi.”

Giống như là người đó đang nhún vai, bình thản đáp.

“Chỉ là…những kẻ khiến tôi ngứa mắt nên đi sớm một chút. Còn nữa, thiếu đi những kẻ như tôi thì những người như các cậu chẳng là gì cả đội trưởng ạ.”

Bật cười vui vẻ.

“Ở đâu cũng cần những kẻ phản diện mà. Nếu không cậu định làm anh hùng thế nào đây?”

Điệu cười đó, giọng nói đó, mấy lần liền chọc tức Park Chanyeol, cho nên mỗi lần nghe nó anh lại cảm thấy một sự tức giận đang đè ép lên lồng ngực mình, vừa khó chịu lại vừa hít thở không thông. Chanyeol điên tiết nghiến răng.

“Ai cần làm anh hùng chứ?!”

“Thật sao? Vậy cậu đang làm việc này làm gì vậy?”

Thắc mắc nghiêng đầu, ngón tay gõ gõ thành nhịp.

“Để làm gì?”

Anh càng nắm chặt cây súng trên tay, rít lên.

“Vì có người cần chúng tôi. Cuộc sống của bọn họ cần có chúng tôi bảo vệ. Và cả những người đã chết, chúng tôi có trách nhiệm tìm kẻ gây án để chịu sự trừng trị của pháp luật”

“Nhàm chán.”

Người kia bật cười.

“Tầm thường.”

Sự tức giận của anh bị đẩy lên đỉnh điểm.

“Im đi! Cậu thì biết gì chứ?! Khi mà cậu khinh thường chúng tôi?!”

“Một đám chó săn chỉ lần theo dấu vết.”

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên rõ mồn một.

“Và tôi là người trải đồ ăn ra đường cho các cậu bám theo.”

Park Chanyeol cố kìm xuống cáu giận, tập trung im lặng lắng nghe, bỗng vụt chạy nhanh về một phía túm lấy kẻ kia. Ngược lại, người đó chỉ đứng yên, nghiêng đầu vô hại cười với Park Chanyeol, ngón tay thon dài gỡ cái kính gọng vàng xuống.

“Xin chào, Park Chanyeol.”

Ngay khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia trong ánh sáng có hạn của nhà kho ẩm mốc, Park Chanyeol khựng lại, tay cầm súng run lên bần bật, không thể ngưng nhìn kẻ đứng trước mặt chằm chằm.

“Bác sỹ.. bác sỹ Byun”

Byun Baekhyun ngẩng đầu lên, đôi mắt rủ hiền lành cong nhẹ, giống như vầng trăng đầu tháng, phát ra ánh sáng dịu dàng.

“Là Byun Baekhyun.”

Park Chanyeol không thể giải thoát mình khỏi sự cứng nhắc, đến hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Tất cả những sự vật xung quanh anh mờ nhòe đi, quay cuồng, chỉ còn người thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn, thường sẽ xuất hiện trước mặt anh với một cái áo blouse trắng và tách cafe nóng tỏa ra mùi thơm nồng ấm áp, giọng nói ngọt như mật đường hỏi ngày hôm nay của anh thế nào.

“Baek.. Baekhyun, sao lại là cậu?”

“Tại sao à? Chẳng có lý do gì cả.”

Baekhyun nhẹ nhàng cầm tay Chanyeol nâng lên, đặt một nụ hôn lên cổ tay anh.

“Hoặc là…vì thú vị, vì kích thích.”

Nụ hôn bất ngờ làm Park Chanyeol giật bắn cả người. Đây là bác sĩ tâm lý của anh mà anh vẫn biết đây sao?!

“Ý cậu là sao?! Cậu là thủ phạm?!”

Vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm nhẹ lên cổ tay Chanyeol, lông mày Baekhyun nhướng lên. Trong căn phòng tranh sáng tranh tối, đồng tử nâu sẫm như biến thành một màu xám, rồi dần dần tối đen.

“Là chủ của các cậu. Là kẻ khiến các cậu phải chạy theo.”

Không chịu nổi nữa, Park Chanyeol điên cuồng nắm vai cậu đẩy vào tường.

“Cậu đã giết người đấy Byun Baekhyun! Cậu có hiểu nó nghĩa là sao hay không?! Mạng người là trò đùa của cậu sao?!”

Baekhyun bình tĩnh đến lạ, im lặng ngẩng đầu nhìn anh, lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó liền nở nụ cười đơn thuần.

“Phải.”

Anh trở nên tức giận, hai mắt đỏ rực, nắm chặt cổ áo cậu.

“Cậu điên rồi!”

Đây là Byun Baekhyun hay sao?! Park Chanyeol nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, trong lòng chỉ cầu mong kẻ đối diện biến thành một người khác, ai cũng được, miễn là một khuôn mặt xa lạ không quen biết. Thế nhưng sự thật cười nhạo anh, ở đó vẫn là Byun Baekhyun với làn da hơi tái, đuôi mắt rũ xuống tội nghiệp, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Byun Baekhyun đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay đang nổi gân xanh của anh.

“Tại sao không phải là các cậu điên rồi mà lại là tôi? Hàng ngày chạy lòng vòng, vận động não để làm những việc vô ích, ai cũng như vậy, tẻ nhạt, tầm thường, lặp đi lặp lại, tại sao lại không phải là các cậu phát điên mà lại là tôi?

Park Chanyeol dù tức giận nhưng lại không nỡ xuống tay với cậu. Anh nhíu chặt đầu mày.

“Vô ích? Hàng đống người vì sự điên cuồng như vậy mà chết. Tôi không cần biết họ đã làm gì, nhưng cái chết của họ xứng đáng được làm rõ. Người chết là hết. Thế còn người ở lại thì sao?!”

Không kiềm chế nổi nữa, Park Chanyeol đỏ mắt gầm lên, bộ dạng thật giống như muốn lập tức nổi điên.

“Bọn họ sẽ đau buồn. Chuyện bình thường thôi.”

Baekhyun ngược lại bình tĩnh đến lạ.

“Bởi vì cuộc sống họ tẻ nhạt nên rắc cho họ chút gia vị. Điều đó là sai sao?”

Hai mắt anh long lên nhìn cậu trừng trừng, bàn tay siết chặt áo cậu nhấc lên.

“Chuyện bình thường? Cậu đã thử bao giờ chưa?”

“Đã từng.”

Cậu gật đầu.

“Đã từng thử với ba mẹ, với anh họ, với người hàng xóm thân thiện, vẫn không cảm thấy gì hết. Rốt cục vì sao người ta lại đau buồn chứ?”

Tròng mắt nâu sẫm của cậu lại nhìn chòng chọc vào anh, khoé môi chậm rãi kéo lên.

“Chỉ là chết thôi mà.”

Park Chanyeol nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cố gắng lắm mới phun ra được một câu.

“Cậu là máu lạnh hay sao?!”

“Không. Tôi biết yêu đương đấy.”

Baekhyun khẽ bật cười, ánh sáng trong tròng mắt trong suốt hạnh phúc ánh lên.

“Tôi yêu cậu.”

Có cảm giác như so với chuyện Byun Baekhyun giết cả đống người thì chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn. Park Chanyeol vẫn chưa kịp hiểu, dại ra.

“Cái gì cơ?!”

“Hôn tôi đi. Tôi sẽ cho cậu biết tôi giết tên công tử kia thế nào.”

Cậu vươn tay lên, như đã làm bao nhiêu lần, mê mẩn vuốt ve khuôn mặt Chanyeol, lực tay điểm nhẹ như sợ làm anh kinh động, mặc dù đó là việc cậu đã làm từ nãy tới giờ rồi. Park Chanyeol bày ra biểu cảm không thoải mái, nhíu mày, gạt tay cậu ra.

“Đừng làm cảm tình của tôi với cậu xưa nay bay biến. Giờ thì chúng ta về đồn.”

“Chanyeol..”

Thanh âm Baekhyun lạnh đi.

“Cậu đủ thông minh để hiểu đồn cảnh sát, nhà tù, hay bất cứ nơi giam giữ nào cũng không thể giam giữ nổi tôi chứ hả?”

Bàn tay nổi đây gân xanh của anh vẫn nắm chặt cổ tay cậu, cùng với tức giận khiến lồng ngực quặn thắt, bóp chặt như muốn làm cho xương cổ tay cậu vỡ nát.

“Vậy cậu muốn gì? Tiếp tục giết người sao? Tiếp tục trêu đùa tôi?”

“Tôi không nghĩ vậy, thế nhưng cảm ơn vì đã gợi ý nhé.”

Baekhyun lúc lắc đầu, liếc nhìn cổ tay mình.

“Buông ra, cậu đang làm tôi đau đấy.”

Đương nhiên anh vẫn không buông ra.

“Nhiệm vụ của tôi là bắt cậu về đồn. Nếu cậu muốn thoát, thì giết tôi trước đi.”

“Muốn thoát à?”

Cậu mở to mắt nhìn anh, bật cười khẽ, sau đó là một tràng cười điên cuồng, cười đến gập cả người lại. Park Chanyeol không quan tâm việc Baekhyun bỗng dưng nổi điên, nắm cổ tay cậu kéo mạnh, đi ra ngoài. Cậu nhăn mặt vì ánh sáng đột ngột chiếu vào mặt, ngưng cười, lau đi nước mắt trên khoé mắt vì cười quá nhiều, sải bước chạy lên ngang bằng với Chanyeol, vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh.

“Nắm bàn tay tôi đi, đừng nắm cổ tay.”

Tên điên này.

Park Chanyeol nhíu mày, vẫn không thay đổi. Bàn tay nắm cổ tay cậu càng lúc càng chặt.

“Làm đau tôi tôi sẽ tức giận đấy.”

Baekhyun ủ rũ nhìn anh. Giờ thì Chanyeol không chịu nổi nữa, anh quay lại nhìn cậu.

“Sao? Cậu đang dọa tôi à?!”

“Tôi đang nhắc nhở cậu.”

Chanyeol nhíu mày, nới lỏng tay một chút rồi kéo cậu ra xe.

Cùng lúc đó, Sehun hoảng hốt cùng Kyungsoo chạy đến, mở to mắt nhìn Baekhyun đang bị Chanyeol thô bạo túm vào xe.

“Ơ…?!? Sao anh lại ở đây.”

Nhanh chóng còng tay Baekhyun lại với tay mình, Park Chanyeol liếc nhìn Baekhyun, lúc này đang vẫy vẫy tay cười chào Oh Sehun.

“Cậu ấy là thủ phạm. Giờ chuẩn bị phòng giam riêng cho tôi.”

“Anh Baekhyun là thủ phạm?!?”

Bọn họ xôn xao nhìn nhau. Oh Sehun vẫn chưa hết sốc, há miệng lại ngậm miệng, không nói được câu gì, hẳn là cũng không thể tiêu hóa được thông tin quá sức kì quặc này. Cậu ta trộm nghĩ liệu đây có phải là trò đùa của hai người kia hay không. Thế nhưng trái với suy nghĩ của Sehun, Park Chanyeol đeo lên vẻ mặt thâm trầm nghiêm trọng, như có thể ngay lập tức như một quả bom nổ chậm bùng nổ, không nói thêm gì mà kéo Baekhyun vào phòng hỏi cung.

Cậu giật giật cái còng tay trên bàn, buồn bã chống cằm nhìn xung quanh căn phòng toàn một màu xám ngắt.

“Chán thật đấy.”

Park Chanyeol hít sâu, ép mình bình tĩnh, rót cho cậu một cốc nước rồi cũng ngồi xuống thế nhưng vẫn có thể thấy được gân xanh đang nổi lên trên thái dương anh.

“Giờ cậu hãy kể lại quá trình gây án đi.”

“Đơn giản lắm.”

Baekhyun mân mê cái còng tay lạnh ngắt, chậm rãi nói.

“Trà trộn vào đám người làm đó, lấy điện thoại của vợ hắn ta, nhắn cho hắn vài cái tin ướt át, khiến hắn cởi áo ra, dẫn hắn đến nhà kho. Chỉ cần hắn mở cửa thì sẽ tự động kích hoạt cái nỏ trên nóc tủ.”

Cậu vươn tay không bị còng chạm vào mặt Chanyeol, ánh mắt lại trở nên dịu dàng như gió xuân, trong hoàn cảnh này lại càng khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh.

“Có biết mũi tên làm bằng gì không?”

Park Chanyeol nhíu mày, cúi đầu ghi chép.

“Bằng gì?”

“Hôn tôi một cái tôi sẽ nói.”

Hai mắt cậu cong lên, ngón tay lại trượt qua môi anh. Anh nắm lấy tay cậu kéo xuống, đôi đồng tử nâu thẫm long lên.

“Cậi nghiêm túc đi.”

“Tôi đang nghiêm túc mà.”

Ngón tay lạnh buốt của cậu lại chạy lên cổ anh vuốt ve.

Bên ngoài phòng hỏi cung có cửa kính đặc, mọi người theo dõi từ bên ngoài cũng thấy kì quặc.

“Không lẽ bác sĩ Byun thực sự là người yêu đội trưởng à?”

Oh Sehun cau mày thắc mắc.

“Nhưng đội trưởng nói Baekhyun là thủ phạm mà.”

Kim Jongin nói lại. Đám người bên ngoài theo dõi cuộc nói chuyện nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hay có phải Baekhyun thực sự là thủ phạm hay không.

“Mau lên đi, bọn họ đang mất kiên nhẫn đấy.”

Baekhyun cười nói, hất nhẹ cằm về phía cái gương đang phản chiếu cảnh cậu vuốt ve quai hàm anh. Park Chanyeol đẩy tay cậu ra, gầm lên.

“Cậu rốt cuộc là bị sao vậy hả?!”

Baekhyun đột ngột im lặng, nhìn Chanyeol chòng chọc, thanh âm cũng chẳng còn dịu dàng như trước.

“Đừng khiến tôi nổi giận.”

Thái độ lúc nóng lúc lạnh cũng làm anh nổi khùng.

“Cậu rốt cuộc là sao chứ?! Không phải cậu là bác sỹ Byun mà tôi biết hay sao?! Giờ cậu nói cậu giết người. Cậu nói tôi phải làm thế nào đây?!”

“Tôi là cả hai. Giờ thì hôn tôi một cái đi. Giết người…thì là giết người thôi.”

Bị Chanyeol gầm vào mặt, Baekhyun có hơi giật mình, co rúm lại.

Park Chanyeol cảm thấy bản thân đang run lên bần bật vì giận dữ, bực tức bẻ gãy cây bút trên tay, đập bàn một cái rồi bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Anh lấy điếu thuốc ra châm lửa hút, tay day day thái dương.

Tại sao lại là Byun Baekhyun chứ?! Tại sao kẻ giết người lại nhất thiết phải là người bên cạnh mình. Park Chanyeol ghét cái cảm giác này. Cực kì căm ghét. Mấy cậu cấp dưới nhìn anh như vậy cũng không dám hỏi gì cả. Park Chanyeol ngồi một góc hút không biết hết bao nhiêu điếu nữa. Không khí như ngưng trọng thành từng cột băng nhọn đính trên trần nhà, tùy thời có thể rơi xuống đầu bọn họ. Chẳng ai dám phát ra một âm thanh dù là nhỏ nhất.

Bên trong phòng thẩm vấn, Baekhyun lười biếng bò ra bàn, ngón tay thon mảnh với đầu ngón tay sạch sẽ trắng nõn gõ nhẹ thành nhịp trên mặt bàn kim loại.

“A ~ chán quá đi!”

Cậu đứng bật dậy, giật giật tay ra khỏi còng tay, chán ghét nhìn nó rồi lại nhìn về phía cái gương hai chiều, viền mắt đỏ bừng lên.

“Đau quá.”

Oh Sehun là người phát hiện ra cậu, chỉ chỉ vào gương.

“Đội trưởng.. anh ấy..”

Park Chanyeol nhíu mày, ném điếu thuốc lá đi rồi vào lại trong phòng. Baekhyun nhìn cổ tay đã xước xát ứa máu của mình, sau đó ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Chanyeol. Anh cũng nhìn xuống tay cậu.

“Cậu không thể ngồi yên à? Ngồi yên tay sẽ không đau.”

“Ngồi yên chán lắm.”

Baekhyun vẫn không ngừng giật giật tay khỏi cái còng. Park Chanyeol quả thực không thể mặc kệ, anh nhíu mày, ấn tay cậu xuống.

“Nếu vậy thì tay cậu sẽ càng đau hơn thôi!”

Tay cậu được thể luồn tay vào bàn tay anh, nắm chặt.

“Ấm quá.”

Tay của Baekhyun lạnh ngắt, anh yên lặng một lát, nhìn đuôi mắt rủ điềm đạm của cậu, cuối cùng cũng không giật tay ra.

“Giờ thì cậu kể lại sự việc được chưa?”

“Không phải đã kể rồi sao.”

Baekhyun tựa đầu lên bụng anh, mệt mỏi ngáp một cái. Cái đầu nhỏ của cậu dựa dựa, mái tóc nâu mềm mại ở ngay trước mắt, khiến cho Chanyeol cứng người, vội vã đẩy đầu cậu để cậu ngồi thẳng dậy.

“Cậu giấu hung khí ở đâu?”

“Trong nhà kho có cửa thông thang máy chở đá từ hầm đi lên bếp, đã lâu không sử dụng rồi. Không phải băng đâm vào bụng cậu ta sẽ tan ra hay sao?”

Hai mắt cậu díu lại, ngáp liên tục. Park Chanyeol liền lập tức ra hiệu cho bên ngoài mở âm thanh.

“Đến nhà kho, tìm thang máy.”

Baekhyun đã mệt mỏi ngủ mất, không ngừng giữ chặt tay Chanyeol. Lúc Chanyeol quay lại nhìn cậu thì Byun Baekhyun đã ngủ rồi. Bàn tay cậu nhỏ xíu so với tay anh, nắm chặt không rời.

Anh nhìn cái đầu nhỏ đang tựa vào người mình rồi thở dài, sao mọi chuyện lại thành thế này chứ?

Đám người dưới đã theo lệnh tới hiện trường tìm được hung khí và dựng lại vụ án. Park Chanyeol ở lại cảnh cục.

Anh cuối cùng đành phải tháo còng đang móc vào bàn kim loại. Ôm cậu bế lên đi vào phòng vệ sinh rửa qua vết thương bị còng cứa vào, lấy băng băng lại rồi lại ôm cậu tới phòng tạm giam riêng biệt.

“Đêm nay tôi trực tiếp canh chừng cậu ấy. Cậu khóa còng rồi cầm chìa giúp tôi.”

Anh nói một cậu cấp dưới giúp mình dùng còng khóa cổ tay cả hai lại với nhau. Người kia cầm chìa rồi nhanh chóng đóng cửa phòng giam, trả lại cho anh sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Park Chanyeol ôm Baekhyun đặt nằm lên giường nghỉ đơn còn mình kê ghế ngồi bên cạnh.

Không hiểu sao lại phải tới mức này nữa.

Bao nhiêu câu hỏi quay vòng vòng trong đầu. Anh đưa bàn tay to lớn lên ôm chặt lấy mặt, hai vai rộng cũng run lên.

Chỉ là anh không thể chấp nhận được chuyện này. Byun Baekhyun. Byun Baekhyun dịu dàng ấm áp… tại sao lại thế chứ?

Nửa đêm, đầu mày Baekhyun bỗng nhíu chặt, hàng mi run run chậm rãi hé mở.

“Khát nước quá.”

Park Chanyeol bị đánh thức, hơi lơ mơ hỏi.

“Sao? Có chuyện gì?”

“Khát nước.”

Baekhyun đứng lên, tay vẫn còn bị xích vào tay Chanyeol, hai mắt díu vào nhau, chậm rãi đi đến cái gương lớn duy nhất trong phòng thì thầm như làm nũng.

“Cục trưởng Kim, tôi muốn uống nước.”

Park Chanyeol đi theo cậu, vừa nghe được câu ấy thì kinh ngạc tỉnh cả ngủ, trừng lớn hai mắt.

“Cậu nói cái gì vậy?! Cục trưởng Kim?!”

Baekhyun đứng đối diện với cái gương độ dài rộng đều tầm 30cm, không để ý tới Chanyeol mà nở nụ cười thân thiện.

“Dạo này cục trưởng nhìn khoẻ quá nhỉ?”

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page