top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 8

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 12 min read

“Tỉnh dậy nào, cậu đã ngủ hơn một ngày rồi đấy.”

Giọng nói dịu dàng của Baekhyun đánh thức Chanyeol. Anh nhíu mày, lơ mơ mở mắt ra nhìn xung quanh.

Baekhyun vừa mới tắm xong, nước trên tóc vẫn còn nhỏ xuống, quấn một cái khăn nhỏ trên cổ, bộ dạng thanh thuần sạch sẽ, đang áp bàn tay lạnh ngắt vào mặt Chanyeol.

“Dậy rồi sao?”

Park Chanyeol cảm thấy đầu mình nặng trịch, trước mắt cũng toàn là những ngôi sao nhỏ đang nhấp nháy, ngồi một lát mới định thần, rùng mình cố gắng mở mắt nhìn cậu. Ngón tay xinh đẹp của người ngồi đối diện như có như không lướt trên dây xích nối với cái vòng da trên cổ Chanyeol, được móc vào một cái cột kim loại giữa nhà.

“Như thế này không thoải mái lắm nhỉ?”

Lúc này Park Chanyeol mới có chút tỉnh táo, cúi người nhìn cổ mình đang bị xích lại.

“Cái gì vậy?!”

Baekhyun ngồi xuống thảm lông đắt tiền, vươn tay vuốt ve thân thể trần trụi của anh.

“Tôi đã cứu cậu khỏi cuộc sống nhàm chán đó rồi mà.”

Không hiểu người này muốn cái gì, thái dương Chanyeol nhức nhối, cố giật ra khỏi sợi dây xích.

“Cậu làm cái gì vậy?!”

“Đem cậu về nhà.”

Baekhyun mỉm cười, nắm chặt lấy cằm Chanyeol. Ngón tay thon dài ấn lên điều khiển trên sàn, căn phòng trở nên tối đen, máy chiếu tách một tiếng được bật lên. Cậu dùng ngón cái ấn nhẹ lên môi anh.

“Nhìn này, ba mẹ cậu đang rất vui vẻ.”

Nghe hai chữ ‘cha mẹ’, trong ngực Park Chanyeol như có một tảng đá nặng nề rơi xuống đè nặng. Anh ngẩng phắt đầu nhìn màn hình lớn, lập tức lồng lên tức giận. Dây xích vì cử động mạnh mẽ mà phát ra tiếng lanh canh chói tai.

“Cậu muốn gì?!”

“Muốn cậu ngoan ngoãn.”

Baekhyun không vì Chanyeol tức giận mà sợ hãi, chỉ lạnh nhạt đáp. Sau đó cậu đứng lên nhìn màn hình đang hiện ra cảnh một cặp vợ chồng đứng tuổi và một cô gái, con gái họ, giống Chanyeol đến 8,9 phần đang quây quần ăn cơm.

Tròng mắt anh đầy tơ máu, gân tay cũng nổi lên rần rật.

“Đừng động tới gia đình tôi!”

“Vậy thì tôi cần cậu ngoan ngoãn.”

Cậu vuốt nhẹ tóc anh. Park Chanyeol chỉ gườm gườm nhìn Baekhyun, hận không thể dùng ánh mắt sắc nhọn xuyên qua người cậu, im lặng không nói gì. Thế nhưng Baekhyun có vẻ thích thú, khé môi mỏng chậm rãi nhếch lên. Cậu chống cằm nhìn anh chăm chú, đưa tay kéo mạnh dây xích. Bị bất ngờ giật mạnh, Park Chanyeol bổ nhào về phía trước, gáy anh bị dây vòng cổ cứa vào, đau nhói.

“Cậu muốn gì ở tôi?!”

“Tôi muốn cậu.”

Baekhyun trượt bàn tay lạnh ngắt của mình xuống cổ Chanyeol, thương tiếc vuốt ve. Chanyeol khó khăn ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Muốn giết tôi?”

“Muốn yêu cậu.”

Ánh sáng trong tròng mắt trong suốt của Baekhyun khẽ động, bình tĩnh đáp. Park Chanyeol đương nhiên không mong nhận lại được một câu trả lời như thế này, hai tay siết chặt đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Anh nhìn cậu chằm chằm, lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.

“Cậu muốn yêu tôi?! Vậy tại sao phải làm những thứ này?!”

“Người bình thường sẽ không tỏ tình như vậy sao?”

Baekhyun ngạc nhiên chống cằm. Những gì mà Baekhyun đang nói vượt ngoài tầm hiểu biết của anh. Park Chanyeol quả thực không hiểu nổi con người đang ngồi trước mặt mình, từng câu từng chữ của cậu đều thách thức anh đến cực hạn. Thi thoảng anh có cảm giác như bác sỹ Byun Baekhyun vẫn ở đây, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh, thi thoảng lại là cái bóng của một con quỷ điên dại giết người không ghê tay. Rốt cục thì sau bộ mặt xinh đẹp với khóe môi nhênh nhếch kia đang giấu những cái gì, anh không thể hiểu được. Càng không hiểu anh lại càng có cảm giác cáu giận.

“Cậu..”

“Nhưng quên đi.”

Bỗng Baekhyun phẩy tay, có chút chán nản tắt màn hình đi. Cậu nhìn Chanyeol một lúc rồi tháo dây xích, cầm lên.

“Cậu đói chưa?”

Park Chanyeol kiềm chế lại sự giận dữ đang dần dần dâng lên trong ngực, dù sao anh cũng không thể biết cậu sẽ làm gì mình. Trước hết cứ xem xét tình hình đã. Anh hít một hơi thật sâu, thở ra.

“Rồi.”

“Vậy ăn cơm đã.”

Cậu nhún vai, nắm đầu dây xích dắt Chanyeol xuống bếp.

Căn biệt thự của Baekhyun dần hiện ra trước mắt Chanyeol, là một ngôi nhà được làm hầu hết bằng kính cường lực, bên ngoài là một khu vườn rộng lớn, trồng rất nhiều hoa. Hiện tại trời đã tối nên chỉ có thể nhìn thấy hồ cá sáng đèn bên ngoài.

Park Chanyeol nhìn ra ngoài cửa kính. Nơi này rốt cuộc là ở đâu? Một căn biệt thự riêng thì khả năng ra ngoài chắc sẽ khá khó. Anh nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn lộ ra sau cổ áo của Baekhyun.

“Cậu để quần áo của tôi ở đâu?”

“Trời mùa hè rất nóng, cũng không cần phải mặc.”

Baekhyun xích Chanyeol vào ghế, lắc đầu, tay cầm đũa đảo cà chua trên chảo, cứ như vậy mà từ chối yêu cầu của anh. Park Chanyeol khó chịu gằn giọng.

“Nhưng tôi không muốn cứ trần truồng như này.”

Lúc này tiếng đũa đảo trên chảo mới dừng lại, Baekhyun liếc nhìn Chanyeol, tạm thời tắt bếp, vào phòng lấy cho anh một cái quần ngủ mỏng. Méo mó có hơn không, Park Chanyeol miễn cưỡng mặc nó vào, lại tiếp tục không ngừng trừng Baekhyun hiện đang nêm nếm đồ ăn.

“Giờ cậu đối xử với tôi như nào đây? Một con chó à?”

“Cậu vẫn luôn như vậy mà.”

Baekhyun trút thức ăn ra đĩa, đặt lên bàn.

“Ăn đi.”

Sự cáu giận lại bùng lên trong mắt Chanyeol, nắm tay anh siết chặt, ngẩng đầu nhìn cậu chòng chọc.

“Cái gì?! Cậu nói gì?!”

“Chó săn của cảnh cục không phải là các cậu sao?”

Park Chanyeol không nhịn nổi mà trừng mắt gầm lớn.

“Ai là chó săn chứ?! Cậu coi thường công việc của chúng tôi hay sao?!”

“Cậu nói nhiều quá.”

Ngồi xuống bên cạnh anh, Baekhyun vươn tay vuốt ve gò má Chanyeol.

Anh quay mặt tránh đi. Byun Baekhyun chẳng giống bác sĩ Byun mà anh biết. Park Chanyeol đã tin tưởng cậu, nói những điều bản thân mình cần trợ giúp cho Byun Baekhyun. Anh đã nghĩ bọn họ có thể trở thành bạn tâm giao, có thể cùng nhau đi uống rượu đêm, cùng nhau say mèm, khi anh có trọng án phải xử lý cậu sẽ lại đến, đưa cho mỗi người một điếu thuốc. Nhưng từ đầu tới cuối, người anh tin tưởng nhất ấy lại là một kẻ sát nhân hàng loạt…

Thấy Chanyeol xoay mặt đi, tay Baekhyun khựng lại, cười gằn.

“Sao? Sợ tôi à?”

Anh hừ một tiếng.

“Không.”

Cậu xoay cằm anh lại, nhìn anh chăm chú.

“Vậy cậu sao thế?”

Ánh mắt anh nhìn cậu không mấy ôn hòa.

“Chả sao cả.”

Trái ngược với suy nghĩ của Chanyeol về việc Baekhyun sẽ tức giận giơ tay đánh anh. Cậu có chút hoảng, rũ mắt, buông cằm anh ra.

“Cậu giận tôi sao?”

Park Chanyeol im lặng một lát rồi bật cười.

“Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Khi mà người tôi tin tưởng lại lừa tôi như vậy?”

“Đừng giận mà…”

Baekhyun có vẻ sợ hãi, cậu hạ giọng, lại ngồi lên đùi Chanyeol, cọ mái tóc mềm mại lên má anh lấy lòng. Đầu mày anh nhíu chặt, cố tránh đi chỗ khác. Cậu thấy vậy lại càng hoảng sợ, ôm lấy mặt anh vuốt ve.

“Đừng không để ý đến tôi.”

Anh nắm lấy tay cậu đẩy ra, như một ngọn núi lửa đến lúc phun trào, đỏ mặt gầm lên.

“Vậy cậu muốn gì hả Byun Baekhyun?! Mối quan hệ của chúng ta trước kia cậu không hài lòng hay sao?! Tại sao phải giết người chứ?! Hả?! Tại sao cậu lại phải giết người?! Sao phải đẩy tôi vào tình cảnh này chứ?!”

Byun Baekhyun kinh ngạc nhìn Chanyeol, viền mắt đỏ bừng lên, run giọng nói.

“Không được mắng tôi…”

Park Chanyeol hung dữ nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu muốn thế nào đây chứ?..”

“Ở đây cùng tôi, yêu tôi, tôi sẽ không giết người nữa.”

Cậu khẽ nói, ủ rũ như đứa nhỏ phạm lỗi nhìn anh. Bộ dạng dịu ngoan vô tội này khiến cho Chanyeol siết chặt nắm tay.

“Nếu là trước kia cậu nói ra câu này.. có lẽ tôi sẽ đồng ý.”

“Đó không phải là tôi.”

Khóe môi cậu nhếch lên mỉa mai cười, không ngừng cọ lên cổ anh.

“…Đây mới là tôi.”

Sự mềm mại từ mái tóc của cậu cọ vào hõm cổ, như một con mèo nhỏ ra sức lấy lòng, khiến cho tay Chanyeol thả lỏng. Thật lâu sau anh mới nặng nề thở hắt một tiếng.

“Nhưng tôi thích con người đó. Không phải cậu bây giờ.”

Chát một tiếng, má phải Chanyeol hằn lên vết bàn tay đỏ rực.

Trong mắt Baekhyun khôkhooche giấu nổi sự điên cuồng hiện hữu.

“Câm miệng!”

Park Chanyeol không bất ngờ mà chỉ cười lạnh một tiếng.

“Cậu nói cậu yêu tôi kia mà? Đối xử với tôi như vậy sao?”

Hai bàn tay cậu run lên bần bật, hơi thở hỗn loạn. Đợi mình bình tĩnh lại, Baekhyun cúi gằm, nhỏ giọng nói.

“Xin lỗi.”

Parkn Chanyeol im lặng một lúc, thu hết cả cử động của người trước mặt vào trong mắt.

“Cậu xin lỗi tôi làm gì? Cậu lừa dối tôi ngay từ đầu. Giờ còn xin lỗi làm gì.”

“Nhưng…”

Baekhyun ôm lấy mặt Chanyeol, nâng niu vuốt ve. Đáy mắt cậu đột nhiên tối lại, cúi đầu điên cuồng hôn lên môi anh.

“Tôi yêu cậu.”

Park Chanyeol cũng không đẩy cậu ra mà mặc kệ cậu. Điều này làm cho Baekhyun hốt hoảng đến nỗi vành mắt cũng đỏ bừng lên.

“Chanyeol…hôn tôi đi…”

Cậu run rẩy chạm lên khoé môi anh, cẩn thận vuốt ve. Anh không động, chỉ nhìn cậu chằm chằm, chính bản thân cũng có phần run rẩy nhưng lại không làm gì cả.

“Chanyeol…”

Baekhyun nâng mặt Chanyeol lên nhỏ giọng nỉ non, nước mắt trong suốt cũng rơi xuống.

“Đừng lờ tôi đi.”

Thanh âm bất lực của cậu xuyên vào lồng ngực anh, khiến cho Chanyeol cảm thấy mình chính là người có lỗi. Nhìn Byun Baekhyun đáng thương, giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt trước mặt, anh nắm chặt bàn tay, cuối cùng vẫn là không làm gì cả.

“Tôi rất thích cậu, Baekhyun. Nhưng tôi không yêu một kẻ sát nhân..”

Sắc mặt Baekhyun dần trở nên trắng nhợt, cậu nắm chặt vai Chanyeol, run lên từng đợt, viền mắt đỏ quạch, gò má dần dần bị nước mắt thấm ướt.

“Phải…cậu sẽ không yêu tôi…”

Tiếng cười khùng khục bỗng chốc phát ra từ cổ họng, Baekhyun phá lên cười điên dại, xô ghế đứng lên, giật mạnh dây xích nối với vòng da trên cổ của Chanyeol. Không nghĩ Baekhyun sẽ đột ngột hành động như thế, Park Chanyeol nhíu chặt mày, bị dây xích siết lại ngã chúi về phía trước. Cậu kéo xềnh xệch anh vào trong bếp, móc cái khoá vào cột sắt trong góc. Park Chanyeol chưa kịp đứng lên đã bị xích lại, anh nắm lấy cái dây da trên cổ cố mà gỡ ra.

Rút một cái roi ngựa từ ngăn tủ nhà bếp, Baekhyun chuẩn xác quất lên cổ tay anh, gằn giọng.

“Đừng có đụng vào nó, làm bằng da thật, đắt tiền lắm đấy!”

Thái độ bỗng dưng thay đổi của Baekhyun làm cho Chanyeol không khỏi kinh ngạc. Anh trừng mắt nhìn cậu rồi bật cười mỉa mai.

“Giờ thì cậu không yêu tôi nữa à?”

“Trẻ hư sẽ không được cho kẹo.”

Baekhyun lạnh giọng nói, khoá cứng Chanyeol vào cái cột kim loại. Chanyeol liếc mắt nhìn sang cái khóa rồi ánh mắt anh chỉ tập trung vào khuôn mặt đang vặn vẹo vì giận dữ của cậu.

“Vậy ra cậu bắt đầu muốn giết tôi rồi. Giống như làm với bọn họ?”

Baekhyun im lặng không trả lời, đi lên nhà.

Khoảng 15 phút sau cậu trở xuống với một hộp inox giống như hộp đựng đồ nghề của bác sĩ, chỉ có điều to hơn. Trong ngực Park Chanyeol nảy lên, tim anh đập mạnh, vội vàng nhìn quanh nhà. Ở đây có cửa phụ ra ngoài thì phải. Cái cửa ở góc bếp.

Nhưng cái xích này ngắn quá, anh không thể đi đâu được.

Không đợi Park Chanyeol nghĩ ngợi xong, cậu đã ngồi xuống, đeo khẩu trang lên, chậm rãi lôi mấy hộp mực nhỏ ra, từng món từng món trong hộp đồ lần lượt được bày trên sàn, là một bộ dụng cụ xăm mình.

Baekhyun liếc nhìn Chanyeol một lát, bắt đầu bôi thuốc ủ tê lên ngực trái của anh.

Park Chanyeol liếc mắt nhìn qua, tự nhiên lại thấy mình ngu ngốc nên bật cười.

“Làm gì? Xăm sao?”

Cậu chẳng đáp, thành thạo khử trùng kim xăm, sau đó pha mực. Anh nhìn cậu, dù sao cũng chẳng chạy được, giãy giụa cũng vô ích, cho nên mặc kệ cậu, miễn là cậu không giết anh là được. Nghĩ đoạn liền ngồi tựa vào cột sắt lạnh ngắt. Baekhyun chăm chú làm từng bước thật chậm rãi, cuối cùng, đặt kim xăm lên ngực Chanyeol, bắt đầu vẽ những đường đầu tiên. Chanyeol cảm nhận được cảm giác đau nhói khi mũi kim đâm vào lần đầu nhưng rồi cũng dần hết, thay vào đó là chút tê tê trên da thịt.

Baekhyun đưa tay rất chậm, được một đường lại dùng khăn ướt lau đi vết mực, một tiếng sau mới hoàn thành hình xăm.

Cậu ngồi ngẩn người ngắm hình xăm biểu tượng của ánh sáng trên ngực anh, khoé môi lại cong lên, có vẻ rất cao hứng.

“Thật đẹp.”

Park Chanyeol cũng chẳng buồn quan tâm cậu vẽ cái gì lên người mình nữa.

“Mẹ tôi từng nói, tôi chính là ánh sáng.”

Ngồi bó gối trước mặt Chanyeol, Baekhyun nhìn chằm chằm hình xăm mình vừa mới xăm lên.

“Cậu có thấy thế không?”

Anh cũng không rời mắt khỏi cậu, im lặng một lúc mới nói.

“Vậy mẹ cậu chắc hẳn rất yêu cậu.”

“Không. Bà ấy nói tôi toả sáng quá, sáng đến mức khiến bà ấy sợ hãi.”

Baekhyun mỉm cười, lim dim mắt như đang nhớ về những tháng năm xưa cũ đã phủ bụi, nhẹ giọng kể. Khóe môi nhênh nhếch, chẳng giống như đang kể câu chuyện của bản thân.

“Điểm số tốt, cư xử ngoan ngoãn đúng mực, vì muốn ba mẹ vui vẻ mà sử dụng hết khả năng mà bản thân có. Chỉ có điều bọn họ khiếp sợ khả năng của tôi bởi chính tôi cũng chẳng biết cực hạn của nó là gì.”

Park Chanyeol nghe từng lời cậu nói, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt. Rốt cục Byun Baekhyun bị sao vậy?… Thứ gì khiến cậu ấy phải điên điên dại dại như này chứ?

“Bọn họ sau một thời gian ngắn bàn bạc đã tình nguyện đưa tôi vào một trung tâm nghiên cứu.”

Kể đến đây Baekhyun khẽ rùng mình, nhếch môi cười khinh miệt.

“Bọn họ thí nghiệm tôi, tiêm thuốc vào trong tôi, nhốt tôi, đánh đập tôi…”

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh.

“Cưỡng bức tôi.”

Ngón tay anh khẽ giật giật, nhìn vào đôi đồng tử tối đen của cậu, trái tim không ngưng được run rẩy, khiến cho lồng ngực trở nên đau nhói. Đây là những thứ cậu phải trải qua sao?! Chanyeol mím môi, đột nhiên thốt lên.

“Nên cậu giết bọn họ?”

“Tôi vẫn còn là một đứa trẻ.”

Cậu bật cười.

“12 tuổi. Tôi khoá bọn họ lại trong một căn phòng, tạo cho họ những kí ức giả, giống như tôi đã làm với cậu, để bọn họ tiêu diệt lẫn nhau.”

Khoé môi Baekhyun lại chậm rãi kéo lên, ẩn chứa điên cuồng không thể kiểm soát.

“Ăn thịt lẫn nhau.”

Đầu ngón tay của anh co lại. Những thứ đó khủng khiếp đến mức nào vậy?

“Cậu đã thoát khỏi đó rồi kia mà.. tại sao lại giết người?!”

“Việc đó trở thành thói quen…bất cứ ai…bất cứ ai khiến tôi cảm thấy hoảng sợ, chán ghét, tôi sẽ giết người đó, trước khi bọn họ có cơ hội động vào tôi.”

Phảng phất như sự điên cuồng kia đã biến mất, trả lại cho anh một Baekhyun thanh sạch. Cậu xoa xoa gáy, lim dim mắt nói. Thế nhưng càng nói Chanyeol lại càng không thể hiểu được. Hay có chăng từ đầu anh đã chẳng thể hiểu nổi cậu, chẳng bao giờ. Thay vì cố gắng để hiểu tâm trạng của cậu, anh nhìn cậu chằm chằm.

“Bọn họ sẽ không làm hại cậu nếu cậu mặc kệ họ.”

“Làm sao cậu có thể chắc chắn?!?”

Baekhyun run rẩy gầm lên, ôm chặt lấy đầu, hai mắt phủ đầy tia máu.

“Vậy tôi đã làm gì?!? Tôi từ nhỏ đến năm 12 tuổi đã làm gì chứ???”

Như một hành động bột phát, hay vì không nỡ nhìn Byun Baekhyun dằn vặt đau đớn, Park Chanyeol không hiểu vì sao vươn tay nắm lấy cổ tay cậu siết chặt.

“Chuyện đó.. là ba mẹ cậu lo lắng cho cậu sai cách. Sẽ không có kẻ nào khác giống bọn họ nữa.”

“Lo lắng sai cách sao?!?”

Baekhyun ngẩng đầu nhìn Chanyeol bật cười, tròng mắt lúc nào cũng trong suốt long sòng sọc.

“200 triệu…Bọn họ đã nhận 200 triệu…”

Một khoảng lặng nặng nề trôi qua, không gian như đông cứng lại. Tiếng thở cũng khiến cho Park Chanyeol cảm thấy ồn ào. Anh dần dần có thể hiểu ra vì sao Byun Baekhyun lại trở thành như vậy. Cậu là một đứa trẻ bị nguyền rủa.

Thật lâu sau, Chanyeol vẫn cứng họng nhìn Baekhyun, bàn tay cũng chỉ biết siết chặt tay cậu. Baekhyun vùi mặt vào đầu gối, sau khi cơn run rẩy qua đi liền vùng đứng lên. Sắc mặt tái nhợt cùng viền mắt đỏ bừng khiến cậu giống như người bệnh, đặc biệt đáng sợ. Cậu nhìn xuống Chanyeol, lạnh nhạt nói.

“Ở đó đi.”

Park Chanyeol lập tức buông tay cậu ra, im lặng không nói gì.

Sau khi đứng lên, Baekhyun liền tắt điện rồi bỏ đi, để nhà bếp rộng lớn chìm trong bóng tối.

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page