top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 7

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 12 min read

Park Chanyeol kéo giật Baekhyun lại nhìn mình.

“Byun Baekhyun! Cậu bị sao thế hả?!”

“Gương hai chiều.”

Cậu nhướng mày.

“Kim Junmyun nóng lòng muốn gặp tôi thật.”

Chiếc gương phản chiếu lại khuôn mặt mang nét phấn khích như được gặp lại bạn cũ của Byun Baekhyun cùng với biểu cảm khó hiểu phòng vệ của Chanyeol, câm lặng, không có một tiếng động nào được phát ra nữa.

Anh vẫn còn đang hoảng hốt trong lòng. Cái gì vậy?! Cậu ấy nhìn được bên ngoài?!

Quay đầu liếc Chanyeol, thấy anh vẫn kinh ngạc, Baekhyun cười cười vỗ lên má anh.

“Chạm vào gương đi, nếu thấy giữa hình phản chiếu trong gương và đầu ngón tay không có khoảng cách thì chính là gương hai chiều.”

Đầu mày Park Chanyeol không biết đã nhăn lại biết bao nhiêu lần sau khi bắt Byun Baekhyun.

“Cậu còn chưa hề chạm vào nó…”

“Với tôi thì chỉ nhìn đã biết. Cậu mới cần chạm.”

Baekhyun nhún vai, sau đó chính là tiếng mở cánh cửa kim loại nặng nề.

Kim Junmyun mặt đen hơn than đứng ở ngay đó.

Ngay lập tức, Byun Baekhyun bày ra vẻ mặt vui mừng, bật cười vẫy tay.

“Junmyunie ~”

Chuyện này kì quái đến nỗi chính Park Chanyeol mặc dù nhìn bằng chính mắt mình cũng không thể tin nổi, giống như con người đứng trước mặt anh cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng đầy huyễn hoặc, chỉ cần Park Chanyeol tự đánh thức mình thì sẽ chẳng còn Byun Baekhyun điên dại kì quặc này nữa. Hung hăng nhéo mình một cái, đau điếng, và Byun Baekhyun thì vẫn còn đứng đó, chòng chọc nhìn Kim Junmyun. Park Chanyeol tự thấy mình ngu ngốc, anh kéo Baekhyun lại phía mình.

“Chuyện này là sao?!”

“Park Chanyeol, cậu đi ra ngoài cho tôi.”

Kim Junmyun chỉ tay ra cửa.

Anh nghiến răng, một nỗi cáu giận trong ngực đang lớn dần lên, đè nặng khiến cho anh không còn muốn nghe lời anh ta nữa, liền giơ tay đang còng với tay cậu.

“Tôi không ra được. Có gì hãy nói luôn đi.”

“Vậy thì tháo nó ra.”

Kim Junmyun cũng mang vẻ mặt mất bình tĩnh nhìn anh.

“Không có chìa.”

Park Chanyeol cứng đầu nói.

“Cậu…ra ngoài!!!”

Nổi cáu gầm lên, Kim Junmyun nện từng bước đi vào trong phòng giam. Thế nhưng Park Chanyeol chẳng sợ sệt, cũng không chịu thua.

“Vậy cục trưởng nói cho rõ đi. Sao anh biết cậu ấy?! Chính anh nói tôi điều tra án kia mà?!”

Junmyun nhìn Chanyeol một lát, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trước con mắt thích thú quan sát của Baekhyun, thở dài.

“Cho tôi 5 phút nói chuyện với cậu ta đã.”

Anh nhún vai.

“Tôi nói thật, tôi không có chìa.”

“Cậu dám cãi lời cấp trên?!? Có muốn tôi sa thải cậu không???”

Cục trưởng trẻ tuổi có vẻ không chịu được nữa, nổi cáu nắm lấy cổ áo Park Chanyeol. Sự cáu giận có thể lây lan, minh chứng chính là việc Park Chanyeol cũng không ngăn được mình bùng nổ, gân xanh trên trán co giật.

“Tôi nói không có là không có?! Anh sa thải tôi đi!”

“Được. Vụ án của cậu chuyển tất cả sang bên tổ chuyên án.”

Kim Junmyun đẩy mạnh Park Chanyeol ra, nghiến răng nói. Lúc này Baekhyun mới cười hì hì tiến tới, ôm lấy Kim Junmyun một cái.

“Vẫn hoả bạo như xưa nhỉ?”

Sắc mặt Park Chanyeol trở nên thâm trầm, kéo giật cậu lại.

“Rốt cuộc là chuyện gì?! Cậu ấy đã giết bao nhiêu người đấy anh có biết không?!”

“Tôi không biết cho đến lúc nãy nhìn bản báo cáo của cậu.”

Kim Junmyun đau đầu nhìn Park Chanyeol.

“Tôi cứ băn khoăn mãi vì sao Baekhyun lại thực hiện những vụ đơn giản như vậy, thì ra là để cậu dễ dàng giải được.”

Anh ta đang lảm nhảm cái chó gì vậy chính là suy nghĩ bật ngay ra trong đầu anh, Park Chanyeol trừng mắt.

“Ý anh là gì?! Anh không biết vậy sao lại băn khoăn?! Ngay từ đầu anh là kẻ liên quan đến những vụ này sao?!”

“Không, Chanyeol, cậu không hiểu đâu. Nếu biết những vụ án này là Baekhyun gây ra tôi đã không giao cho cậu.”

Đầu mày Kim Junmyun nhíu chặt, như đang suy nghĩ về một điều gì đó kinh khủng lắm.

“Trước đây…”

Anh ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên trắng nhợt. Dưới ánh đèn tuýp lành lạnh lại càng trở nên xanh tái, phảng phất như không có chút sức sống nào.

“Cậu vẫn nên đi ra đi.”

Park Chanyeol vẫn nắm chặt cánh tay Baekhyun.

“Nhưng tôi nói thật, tôi hiện tại không có chìa khóa.”

Chỉ có điều Byun Baekhyun từ nãy tới giờ chỉ ngồi im lặng xem kịch, bất chợt ôn hoà lên tiếng.

“Junmyun, cho tôi mượn người của anh một đêm đi. Sáng hôm sau tôi sẽ trả.”

Ý cậu muốn nói chính là Park Chanyeol.

Park Chanyeol quay lại nhìn cậu, nhìn chằm chằm, như muốn đọc suy nghĩ của cậu. Thế nhưng một kẻ điên làm sao có thể để mình dễ dàng bị đọc được, như vậy thì không còn là kẻ điên nữa rồi.

Anh siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau. Sao Baekhyun có thể bình thản như vậy chứ?!

“Tôi đã quen mặt Kim Junmyun từ 7 năm về trước rồi.”

Cậu cười nói. Nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi anh.

“Lúc đó tôi 23 tuổi.”

Anh lại càng kinh ngạc nhìn cậu.

“Chuyện này là thế nào?!”

“Junmyun lúc đó vẫn còn đang là đội trưởng đội trọng án, giống như cậu vậy.”

Baekhyun mỉm cười liếc nhìn Kim Junmyun.

“Vụ đầu tiên mà cậu ta phá sau khi nhận chức chính là vụ của tôi.”

Đầu mày Park Chanyeol nhíu chặt.

“Rồi sao? Anh ta không bắt được cậu và cậu tiếp tục giết người cho tới giờ?!

“Phải. Chỉ là khi đó…tôi cứu mẹ của anh ta.”

Baekhyun cười cười.

“Phải không? Anh trai cùng cha khác mẹ?”

Thông tin liên tục ập tới khiến cho đầu óc anh bỗng chốc không thể minh mẫn nổi. Park Chanyeol chỉ biết mở lớn mắt trừng cả hai. Anh có cảm giác như mình bị đùa bỡn, nếu không thì chính là một vở kịch hài mà đột nhiên anh, một người chẳng chút liên quan bị ném vào mua vui cho khán giả.

“Kim Junmyun… anh nói gì đi chứ?!”

Kim Junmyun lặng người thật lâu, rốt cục chỉ gật đầu.

“Cậu ta nói…đều đúng hết.”

Siết chặt tay, Park Chanyeol đỏ mắt gầm lên.

“Vậy là sao?! Anh biết cậu ấy là kẻ giết người…vậy sao lại đến mức này chứ?!”

“Cậu ta…cậu ta không phải con người đâu…”

Kim Junmyun gần như run lên, chỉ vào Baekhyun.

“Cậu ta đáng sợ lắm.”

“Vậy thì anh phải làm rõ chuyện này chứ?! Tại sao lại để cậu ấy tiếp tục phạm tội đến tận bây giờ?!”

“Cậu…”

Kim Junmyun ngẩng đầu mệt mỏi nhìn anh.

“Cậu muốn dừng cậu ta lại sao? Còn phải xem cậu ta có muốn không đã.”

Baekhyun đứng bên cạnh Chanyeol, bật ra tiếng cười khinh miệt.

“Anh câm đi được rồi đấy.”

Quay phắt lại, trong đôi đồng tử nâu thẫm đang ánh lên sự giận dữ của anh, nụ cười ôn hòa dịu dàng của cậu in bóng lờ mờ.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Cậu đã làm gì ở quá khứ?!”

“Bây giờ nói ra thì thật mất vui.”

Baekhyun duỗi duỗi tay chân, uể oải đi ra ngoài. Cái còng tay đã được mở từ lúc nào, nằm yên lặng trên mặt bàn kim loại.

“Để sau này gặp lại tôi sẽ kể cho cậu nghe.”

Chanyeol nhìn còng tay bị mở, trong ngực thót lên một cái, vội vàng chạy theo túm lấy cậu.

“Chơi với cậu rất vui Park Chanyeol, lần sau gặp lại.”

Baekhyun bật cười, giơ tay ấn mạnh lên gáy Chanyeol. Park Chanyeol không kịp trở tay, nhíu mày, ôm lấy gáy rồi khuỵu xuống, trước khi mất đi ý thức, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh Baekhyun nở nụ cười xinh đẹp và màu xám dần dần đầy lên trong đôi đồng tử nâu sẫm của cậu.

Ngồi xổm xuống nhìn ngắm khuôn mặt điển trai của anh, Baekhyun thương tiếc đặt lên mặt anh một nụ hôn.

“Chào nhé.”

Dứt lời liền đường hoàng từ cửa lớn đi ra. Bóng lưng gầy dần dần khuất sau một làn sương mờ kì quái.

—————————————

“Đội trưởng, đội trưởng có làm sao không???”

Oh Sehun ngồi xổm vỗ vỗ lên mặt Park Chanyeol. Anh bị vỗ đau, nhíu mày, ôm cái đầu nhức bưng bưng mà ngồi dậy.

“Đội trưởng, sáng nay em thấy anh nằm trước phòng giam…”

Sehun ái ngại nói.

“Baekhyun kia…?”

Anh day day đầu rồi nhìn quanh.

Kim Junmyun đâu?!

“Chết tiệt!”

Cục trưởng Kim Junmyun đang uống cafe sáng, bỗng nhiên cửa phòng bị đạp ầm một cái mở ra. Thấy Park Chanyeol hùng hùng hổ hổ bước vào, anh ta ngạc nhiên tròn mắt.

“Sớm như vậy đã có chuyện rồi à?”

Không nói không rằng, Chanyeol đi tới túm lấy cổ áo anh ta.

“Anh mau nói sự thật đi! Về chuyện của Byun Baekhyun!”

“Hả?!? Byun Baekhyun cái gì?!?”

Kim Junmyun ngạc nhiên đến nỗi cafe trên tay cũng sánh ra ngoài. Điều này càng chọc cho Chanyeol phát điên, anh trừng mắt.

“Đừng có giả vờ không biết! Người em cùng cha khác mẹ với anh đó!”

“Cậu đang nói cái quái gì thế…?”

Cục trưởng Kim ngẩn cả người ra, nhìn Park Chanyeol như tên tâm thần vừa mới thoát khỏi trại, hiện đang làm phiền anh chẳng vì cái gì cả.

“Tôi làm gì có anh chị em?”

Chanyeol không ngoài dự đoán tức điên lên.

“Chính anh nói chuyện đó là đúng sự thật còn gì?! Đêm qua anh đã tới phòng giam!”

“Hả?!? Đêm qua tôi còn ngồi chơi bài với Minseok cả đêm mà.”

Kim Junmyun mở to mắt kinh ngạc nhìn Chanyeol.

“Nửa đêm tới phòng giam làm gì?”

Anh nhíu mày.

“Cho tôi xem camera quan sát!”

Kim Junmyun liền đích thân dẫn Chanyeol xuống phòng theo dõi. Park Chanyeol căng mắt ra nhìn, thế nhưng chẳng có gì khó thấy cả, trên màn hình hiện lên cảnh anh chậm rãi rút chìa khoá mở cửa nhà giam, sau đó gào thét giận dữ cái gì đó, túm lấy tay Baekhyun. Cuối cùng màn hình tắt phụt, chuyện xảy ra sau đó không còn thấy nữa.

Park Chanyeol đứng chết lặng. Cái gì đang diễn ra vậy?! Rõ ràng là không phải vậy!

“Chanyeol, cậu có đang tỉnh táo không vậy?”

Kim Junmyun hươ hươ tay trước mắt anh. Chanyeol liền gạt tay anh ta đi.

“Tôi chắc chắn chuyện đêm qua là thật!”

“Chuyện gì?”

“Chuyện Byun Baekhyun là em cùng cha khác mẹ của anh!”

“Cái gì cơ…? Tôi chỉ có một cha một mẹ thôi, cậu đang lảm nhảm cái gì thế?!?”

Kim Junmyun cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Giờ thì Park Chanyeol chẳn thèm quan tâm cái gì là nhiệm vụ, hừ một tiếng, bỏ ra bên ngoài. Anh mặc kệ đám cấp dưới đuổi theo, muốn lái xe đến bệnh viện tìm Byun Baekhyun. Oh Sehun chạy bở hơi tai mới đuổi kịp Chanyeol.

“Anh đi đâu vậy???”

Anh bực bội gạt phắt cậu ta ra.

“Tìm Byun Baekhyun!”

“Anh ấy…vẫn ở trong phòng giam mà?”

Oh Sehun khó hiểu. ngẩn người. Park Chanyeol nghe thấy, bất ngờ khựng lại.

“Cái gì?!”

“Anh Baekhyun vẫn còn ở trong phòng giam, sao anh lại phải đi tìm?”

Park Chanyeol sắp phát điên lên rồi. Anh vuốt mặt, không nói gì nữa mà guồng chân chạy lên phòng giam. Byun Baekhyun đang nằm đó nghịch một quả bóng nhỏ không biết kiếm từ đâu, thấy Chanyeol vào thì vui vẻ chạy lại gần.

“Yeol ~”

Anh nhìn cậu chòng chọc.

“Chuyện tối qua là sao!”

“Hả?”

Baekhyun chớp chớp mắt.

“Cậu tháo còng, gầm lên muốn đi tìm tôi, rồi chạy ra ngoài.”

Chanyeol day day thái dương. Anh bị điên sao?! Chẳng lẽ anh lại nhớ sai được?!

Nào có thể…

Có chút đau đầu, anh mệt mỏi đến gần như kiệt sức.

“Vậy giờ chúng ta hỏi cung tiếp được rồi đúng không?”

“Cậu hỏi đi.”

Baekhyun kéo Chanyeol ngồi xuống ghế, sau đó thoải mái dang chân ngồi lên đùi anh cọ cọ. Anh nhìn cậu chằm chằm, hắng giọng rồi chỉ qua ghế bên cạnh.

“Ngồi ra chỗ khác đi rồi nói.”

Chẳng chút xấu hổ, cậu cười hì hì cúi đầu hôn lên môi Chanyeol một cái.

“Không xuống.”

Park Chanyeol bị cậu xoay như chong chóng, không biết phải làm sao, xuống tay làm đau cậu thì không nở, chỉ trừng mắt.

“Này!”

“Hả?”

Cậu nhẩn nha vuốt ve gáy Chanyeol, sau đó hé răng cắn nhẹ vành tai anh. Chanyeol giật nảy người, vươn tay kéo cậu tránh xa ra.

“Cậu ngồi yên cho tôi!”

Baekhyun nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên nhìn Chanyeol. Lúc này, có được chút yên tĩnh cho bản thân, anh mới lấy giấy bút tới.

“Giờ cậu hãy nói rõ cho tôi biết, cậu biết Kim Junmyun phải không?”

“Kim Junmyun là ai?”

Baekhyun ôm mặt Chanyeol lên, liên tục hôn xuống mấy cái. Anh vội vàng giữ cậu lại. Tại sao Byun Baekhyun lại có khả năng làm anh loạn cả lên như vậy chứ?!

“Ngồi yên! Kim Junmyun – cục trưởng cục cảnh sát.”

“Ai mà biết chứ…”

Cậu bĩu môi, ngửa người tựa lưng vào bàn, cái eo mềm dẻo đưa đẩy cọ cọ xuống đũng quần Chanyeol. Park Chanyeol âm thầm nuốt khan một tiếng, không nghĩ mình sẽ bị đùa cợt như vậy. Anh khó khăn kéo cậu ngồi yên.

“Byun Baekhyun.. Cậu rốt cuộc là ai vậy?! Cậu làm tất cả những chuyện này vì cái gì?!”

“Bình thường cậu làm gì để giải trí vậy?”

Ngón tay Baekhyun trượt trên cánh môi Chanyeol, luồn vào trong miệng chơi đùa với đầu lưỡi của anh. Anh cầm lấy tay cậu kéo ra.

“Byun Baekhyun! Cậu đang đùa tôi đấy à?!”

“Cậu thích hút thuốc, thích nằm trong nhà xem TV, không đi tới quán bar vì ngại bẩn có phải không?”

Chẳng thèm để ý đến lời đe nạt của Chanyeol, cậu chống tay lên vai anh, đỡ lấy đầu.

“Tôi cũng giải trí như vậy đấy. Nhìn sự sống rời khỏi cơ thể bọn họ tôi thấy rất vui.”

Sự câm lặng đáng sợ lại vây quanh bọn họ. Park Chanyeol nhìn cậu chằm chằm, cố tìm kiếm hình ảnh quen thuộc, sự ấm áp mà anh vẫn luôn dễ chịu khi ở bên. Thế nhưng không có, hoàn toàn không có. Người đang cùng anh nói chuyện, đang ngồi lên đùi anh đây rõ ràng không phải là con người mà anh muốn tiếp xúc. Cậu ta lạnh hơn băng tuyết, như một cái răng nanh nhọn phủ đầy độc tố của loài rắn chuông, sẵn sàng bổ nhào vào bất kì ai.

“Cậu.. cậu có thật là Byun Baekhyun không vậy?!”

“Cậu nghĩ tôi là ai thì tôi chính là người đó.”

Byun Baekhyun ôm mặt Chanyeol lên hôn nhẹ một cái, sau đó rũ mắt.

“Tôi sẽ bị tử hình sao?”

Tử hình? Anh khựng lại một chút, bối rối.

“Nếu có đủ bằng chứng là cậu đã giết tất cả bọn họ..”

“Cậu sẽ nhớ tôi chứ?”

Ngón tay Baekhyun mân mê lọn tóc sau gáy Chanyeol, khẽ hỏi. Anh vẫn không ngừng nhìn cậu chằm chằm khó hiểu.

“…Nếu tôi chết đi ấy?”

Cậu nghiêng đầu nhìn anh, tiếp tục câu hỏi của mình bằng một giọng nói nhẹ như gió thoảng, có chút đau đớn, lại có chút tiếc nuối, nếu không phải trong trường hợp của bọn họ thì chắc chắn thanh âm đó hợp với khung cảnh trong một bộ phim tình cảm lãng mạn, khi mà hai người yêu nhau điên cuồng bị chia cắt bởi cái chết.

Park Chanyeol im lặng nhìn cậu hồi lâu. Nắm tay siết chặt lấy cậu.

Không trả lời. Không thể trả lời.

Byun Baekhyun mở to mắt, nhìn xoáy vào anh, sau đó bật cười.

“Cậu sẽ nhớ tôi phải không?”

Anh không đáp nhưng lại không thể tiếp tục nhìn vào mắt cậu.

Nói sẽ ghi nhớ cậu sao? Nhớ một kẻ sát nhân hàng loạt?! Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, nắm chặt áo cậu.

“Ở đây tù túng quá. Tôi phải đi hít thở không khí một chút.”

Baekhyun chẳng thể đợi câu trả lời của Chanyeol, thế nhưng có vẻ cậu đã biết rồi, đứng lên duỗi người. Park Chanyeol ép mình tỉnh táo, nắm lấy tay cậu kéo lại.

“Cậu đang bị tạm giam. Không thể nói đi là đi được.”

“Thật sao?”

Byun Baekhyun quay đầu lại, chậm rãi nở nụ cười. Xinh đẹp, kiêu ngạo và nguy hiểm. Sau đó chính mà một tiếng nổ lớn vang lên. Bên ngoài hỗn loạn la hét, một phần của cảnh cục nát vụn, gạch đá rơi tung toé, bụi mù mịt một góc phố lớn.

Đồng tử Park Chanyeol giãn rộng, theo phản xạ kéo cậu cúi xuống.

Sau khi nghe thấy chuông báo cháy, anh nhíu mày, vớ lấy cái còng tay còng cả hai lại, ném chìa đi.

Park Chanyeol kéo theo Byun Baekhyun chạy ra bên ngoài. Cậu chẳng có vẻ gì là sợ hãi, chỉ vui vẻ bật cười, lúc lắc cái tay cả hai đang cùng còng lại với nhau, khẽ gọi.

“Chanyeol.”

Anh quay lại nhìn cậu, nhíu mày vì bụi cát bay khắp nơi.

Thứ bột trắng trong tay Baekhyun đột ngột bay thẳng vào mặt anh.

“Ngủ đi.”

Giật nảy mình, Park Chanyeol quay đi cố tránh nó, cuối cùng trước mắt lại tối sầm đi.

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page