top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 4

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 11 min read

Cre pic to CEO of CBDC

Kẻ lạ mặt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ ăn mặc quyền quý, mặc dù tuổi tác cũng đã khá lớn thế nhưng vẫn chải chuốt gọn gàng.

Tung cái bật lửa lên, ngọn lửa xanh bập bùng loé sáng.

“Bà nói xem, bọn họ có đến kịp trước khi…”

Cúi xuống châm lửa vào đoạn thừng nhỏ dưới chân.

“Chúng ta cùng nhau chết không nhỉ?”

Park Chanyeol vừa tới nơi liền không chậm trễ xông thẳng vào trong.

“Đội bảo vệ Nhà Xanh tìm ra bom hay người ở chỗ nào chưa?!”

“Vẫn chưa!!”

Kim Jongin ở bên kia mồ hôi đầm đìa, dùng máy dò quét khắp ngõ ngách. Chỉ có điều Nhà Xanh quá rộng, không phải trong mấy phút mà dò ra được. Điều này khiến cho Chanyeol gấp đến độ nổi bão rống lớn.

“Chẳng lẽ từng ấy camera đều không thấy?!?”

Nếu tiếp tục kéo dài tình hình này chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn, thân là đội trưởng đội trọng án, Park Chanyeol liền ra lệnh cho SWAT vào trong.

“Sehun tiếp tục xem camera. Jongin đi theo tôi vào trong. Có gì gọi điện cho tôi.”

Chưa đi được mấy bước, điện thoại anh lại rung lên. Lần này chính là gọi điện video trực tiếp. Park Chanyeol vừa sải chân chạy vào bên trong vừa nghe điện thoại.

Trên màn hình hiện lên cảnh một gác xép nhỏ bằng gỗ, cùng với mẹ của tổng thống đang bị trói nghiến, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo đẫm nước mắt hoảng sợ. Kẻ lạ mặt ngồi bên cạnh bà, mặc một bộ vest trắng, đeo mặt nạ thỏ, trên tay là đoạn thừng đang cháy, cười nói.

“Đến đây đi nào ~”

Park Chanyeol siết chặt lấy điện thoại.

“Đừng có hại người vô tội!”

“Đội trưởng Park.”

Người đó bật cười khanh khách gọi, giọng nói rè rè càng khiến cho Park Chanyeol khó chịu tột cùng. Anh nhíu chặt mày.

“Cậu muốn gì?!”

“Hôm nay anh đẹp trai lắm. Thật muốn cắn một cái lên cổ anh.”

Giọng điệu lả lơi vang lên trong điện thoại, như có một bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt lướt qua trên gáy Chanyeol. Chanyeol giật mình quay lại, đưa tay bịt lên gáy.

“Cậu ở đâu?!”

“Nhìn video đi, mau đoán xem nó ở chỗ nào. Nếu không trong vòng 5 giây, mẹ của tổng thống…”

Cái mặt nạ thỏ hơi nhúc nhích, rõ ràng kẻ đó đang cười.

“Sẽ nổ tung.”

Giọng điệu cợt nhả làm cho tâm trạng của Chanyeol hạ xuống còn âm độ, anh gầm lên.

“Khoan đã! 5 giây quá ít. Hãy cho tôi thời gian!”

“Tích tắc, đồng hồ đang chạy đấy.”

Tiếng cười mềm mại lại truyền qua đường dây, sau đó…im lặng. Gào lên mấy lần không được, anh giật lấy máy Kim Jongin gọi cho Sehun ở phòng quan sát.

“Nhà Xanh có nơi nào làm bằng gỗ không?! Hoặc nội thất hoàn toàn là gỗ?”

“Có phòng chứa củi để đốt lò sưởi.”

Sehun nghĩ ngợi rồi nhanh chóng đáp. Park Chanyeol mường tượng lại cảnh trong video ban nãy, đằng sau không có củi nhưng lại có một cái rìu, dùng đầu gối suy nghĩ cũng nhận ra đó là rìu chặt củi. Anh không suy nghĩ nhiều nữa mà chạy đi.

“Huy động người tới đó. Gọi đội cứu hỏa tới luôn đi!”

“Được.”

Kim Jongin không chậm một giây lập tức lao đi.

Màn hình điện thoại lại lập lòe sáng, hiển thị tin nhắn.

“Giỏi lắm. Có pháo hoa khen thưởng cậu này.”

Căn nhà gỗ nhỏ ở gian vườn cuối Nhà Xanh bỗng phát ra tiếng nổ lớn, pháo hoa màu sắc sặc sỡ được bắn lên trời. Mà căn nhà cũng bị phá nát, gỗ vụn bay lả tả. Park Chanyeol cắn răng chạy tới đó. Khói bụi mù mịt làm anh ho sặc sụa.

Anh trèo qua đám gỗ vụn, trong lòng âm thầm cầu mong làm ơn đừng có ai bị thương. Thế nhưng, bên trong làm gì có ai chứ?!

Bỗng,

Tiếng huýt sáo khẽ vang lên trên mái nhà ngói. Kẻ lạ mặt với bộ vest trắng không tì vết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng đó, cúi đầu nhìn xuống Park Chanyeol, bên cạnh là mẹ của tổng thống bị trói nghiến lại, không ngừng nhìn anh cầu cứu bằng đôi mắt đẫm lệ.

Park Chanyeol âm thầm chửi thề, ngẩng đầu lên, giơ súng lên cò.

“Thả bà ấy đi”

“Tôi đang giữ bà ấy đấy. Bỏ súng xuống đi.”

Người đó mỉm cười nghiêng đầu. Lông mày Chanyeol nhíu chặt lại.

“Vậy làm thế nào tôi biết chắc cậu sẽ thả bà ấy?!”

“Cậu lên đây thay thế. Bảo anh em của cậu tránh xa ra. Nếu không cả chỗ này sẽ nổ tung.”

Park Chanyeol im lặng, rốt cục giơ tay ngăn lại đám Kim Jongin vừa mới tới.

“Vậy cậu thả bà ấy đi.”

Anh đi lại gần, đặt súng xuống, ném ra xa. Cậu ta hài lòng ngoắc ngoắc tay gọi Chanyeol lên trên. Mắt nhìn cậu ta chòng chọc, Park Chanyeol bước từng bước tới gần. Như chỉ đợi Chanyeol tới đủ gần, cậu ta nhếch môi cười, bịt mắt mẹ của tổng thống đang run rẩy bên cạnh lại.

“Cảnh này…bà không thể nhìn rồi.”

Đoạn, một tay vươn ra, bất ngờ kéo mạnh cổ áo Chanyeol, ngậm lấy môi anh.

Việc này chính là việc Park Chanyeol không ngờ sẽ diễn ra nhất. Anh kinh ngạc mở lớn mắt nhìn cậu ta trừng trừng.

Cái gì vậy?! Cậu ta bị sao vậy?!

Đám Kim Jongin ở bên dưới cũng sốc không kém, im lặng đến đáng sợ nhìn bọn họ. Thời gian như đột nhiên ngừng lại, tiếng thở cũng bị hòa tan.

Nhẹ nhàng mút lấy cánh môi Chanyeol, cậu ta luyến tiếc buông ra, bật cười thì thầm.

“Gặp lại sau nhé.”

Nói đoạn đẩy mạnh bà lão vào ngực anh, đổ mình xuống dưới tẩu thoát. Chanyeol vội vàng đỡ lấy bà ấy. Cả người anh đứng hình chốc lát mới gào lên.

“Đuổi theo mau!”

Thế nhưng cũng đã muộn, bóng áo trắng đó chẳng biết là đi hướng nào, đã biến mất rồi. Park Chanyeol còn vướng mẹ của tổng thống đang run lẩy bẩy trong tay, sau khi trấn an rồi đỡ bà ấy ngồi xuống, lúc đó chạy theo cũng không kịp nữa. Park Chanyeol tức đến nghiến răng.

“Chết tiệt!”

Ngón tay thon dài một lần nữa lướt trên bàn phím, nhấn một phím gửi đi.

“Mặc dù đã trộm hôn rất nhiều lần rồi thế nhưng phải công nhận môi cậu mềm thật đấy.”

Bực bội đá mạnh khúc gỗ vụn, Chanyeol dùng tay vần vò tóc. Đám người của Kim Jongin theo lệ kiểm tra xung quanh xem còn có bom nữa hay không, thấy tình hình đã an toàn rồi thì bắt đầu dọn dẹp. Điện thoại trong túi quần rung lên, Chanyeol chán ghét móc nó ra, nhìn tin nhắn điện thoại, nắm tay siết chặt.

Cậu ta định làm cái trò quái gì thế?! Nhiều lần? Sao lại là nhiều lần chứ?!

—————————–

Mấy ngày sau đó cục cảnh sát luôn bị phóng viên chầu trực chụp ảnh, nhân dân thì bức xúc chỉ trích. Sự việc lớn như vậy mà không xử lý nổi, cục trưởng Kim Junmyun gần như phát điên lên mà đem Park Chanyeol ra mắng vốn.

“Cái danh đội trưởng của cậu là để làm gì hả???”

Park Chanyeol day day thái dương, bình tĩnh trả lời.

“Tôi sẽ cố gắng giải quyết.”

“Cố gắng?!? Cố gắng mà đủ sao???”

Kim Junmyun phát điên đập mạnh lên bàn.

“Lần này là Nhà Xanh! Là mẹ của tổng thống đấy! Lần sau còn là ai nữa đây?!?”

Quả thực Park Chanyeol còn điên đầu hơn Kim Junmyun gấp mấy lần, ít ra anh ta không bị tên tội phạm kì quặc này trêu chọc. Mệt mỏi nhíu mày, anh đưa tay lên bóp trán.

“Được rồi. Tôi sẽ đứng ra nhận lỗi được chưa?!”

Kim Junmyun chẳng biết nói gì nữa, ngồi xuống xoa nhẹ hai tay vào nhau, bình thản nói.

“Tôi cho cậu ba tháng. Làm thế nào thì làm.”

Lần này Chanyeol không nói thêm gì, cầm tài liệu đứng lên đi ra ngoài. Oh Sehun thấy đội trưởng của mình đen mặt hầm hầm đi ra liền chạy đuổi theo.

“Đội trưởng, gắt lắm sao?”

Anh lúc này đang đau đầu, chẳng muốn nghe Sehun như ruồi nhặng vo ve bên cạnh, liền phất tay đuổi cậu ta.

“Nhưng mà…”

Mấy người trong phòng đội trọng án túm tụm lại với nhau, đội trưởng đội phá bom cũng thò mặt vào góp vui. Kim Jongdae thần thần bí bí nói.

“Có lẽ…đó là tình nhân bí mật của đội trưởng Park đấy.”

“Phải phải, nếu không sao lại hôn anh ấy chứ?”

“Không phải, không nhìn thấy anh ấy kinh ngạc lắm sao?!? Chắc chắn là fan cuồng!”

Mấy cái thằng này lại buồn chán ngồi tám chuyện rồi, nhìn có khác gì chợ phiên không chứ? Còn nữa, cái thể loại tưởng tượng kinh tởm gì vậy chứ? Park Chanyeol nổi điên lên đập bàn một cái.

“Mấy cậu kia! Đi làm việc đi!”

“Ôi đội trưởng hung dữ quá…!”

Bọn họ giả bộ khóc lóc ôm mặt chạy biến. Sau khi giành lại được sự yên tĩnh, anh lầm bầm, vứt tập tài liệu lên bàn rồi bỏ ra ngoài hành lang, bực bội rút một điếu thuốc ra đưa lên miệng, châm lửa rít một hơi.

Cậu ta rõ ràng muốn nhắm đến anh. Nhưng tại sao phải lôi nhiều người không liên quan tới anh vào như vậy chứ?! Rốt cuộc người đó là ai?! Ai đã hôn trộm nhiều lần mới được.

Tiếng điện thoại rung lên trong túi quần khiến anh giật nảy cả mình, thần ra một lát mới nhận ra đó là điện thoại của chính mình, không phải cái điện thoại chết dẫm kia. Người gọi đến là Baekhyun.

“Cậu quên cuộc hẹn với tôi hôm qua rồi.”

Bấy giờ anh mới giật mình.

“Tôi xin lỗi! Tôi có chuyện đột xuất nên là..”

“Ừ. Nhớ đừng quên uống thuốc. Cậu bao giờ thì rảnh để tôi sắp xếp lịch cho cậu?”

Thời gian rảnh ư? Còn khó hơn cả mò kim đáy bể. Anh bóp bóp thái dương.

“À.. gần đây tôi hơi bận. Cậu chắc cũng biết chuyện.”

“Tôi biết rồi. Chính vì thế tôi muốn giúp cậu bớt căng thẳng một chút.”

Chỉ có điều, nghe giọng nói mềm mại dễ nghe của cậu, anh lại mềm lòng. Suy nghĩ một lúc, anh thở nhẹ.

“Được. Vậy cuối tuần hẹn gặp cậu”

“Ừ. Giữ sức khoẻ.”

Baekhyun cất điện thoại đi, tựa vào ghế da ngồi im lặng.

Anh cũng cùng lúc nhét máy vào túi quần, cầm điếu thuốc lên rít một hơi nữa. Khói thuốc dày đặc quẩn quanh. Park Chanyeol cảm thấy cơn đau đầu đang dần ăn mòn anh. Mỗi lần gặp án không tránh được tình trạng stress nặng nề.

Cái mặt nạ thỏ kì quặc kia đến trong giấc ngủ cũng ám ảnh khiến cho Chanyeol bật dậy, mồ hôi ướt sũng lưng. Rốt cục đó là người thế nào chứ? Anh thực sự rất muốn được biết, hơn bất kì ai.

——————————-

Cuối tuần, trời đổ tuyết, Baekhyun mặc một chiếc áo len dày, rụt người ngồi trên salon nhấm nháp cafe đợi Chanyeol.

Park Chanyeol đến hơi quá giờ hẹn một chút. Cửa nhà Baekhyun không khóa, như mọi khi, chỉ cần đẩy vào. Chanyeol ló đầu vào trong, ngại ngùng cười rồi ngồi xuống, tóc cùng vai áo vẫn bám đầy tuyết.

“Xin lỗi, tôi có chút việc bận nên tới trễ. Cậu đợi lâu chưa?”

“Cũng chưa lâu lắm. Cafe không?”

Cậu nở nụ cười chào đón anh. Cũng là một ý không tệ, Chanyeol thầm nghĩ rồi gật đầu, dù sao anh cũng cần được sưởi ấm, mùa đông ở thành phố này thật sự tồi tệ.

“Cho tôi một tách giống cậu đi cũng được.”

Baekhyun khẽ gật đầu, vào bếp pha cho anh một tách, vừa đợi nước nóng vừa nói vọng ra.

“Tình hình thế nào rồi?”

Lúc này Chanyeol đang cởi áo khoác, phủi đống tuyết đi.

“À. Cũng không khá hơn gì mấy. Đối tượng không để lại bất kì dấu vết gì cả”

Cậu im lặng đưa tách cafe cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Cậu ngồi thoải mái rồi nhắm mắt lại đi.”

Anh dùng hai tay cầm lấy cốc cafe ấm nóng. Nhấp một ngụm rồi đặt cốc lên bàn, bấy giờ mới thả lỏng rồi nhắm mắt lại.

“Cậu đang thấy gì vậy?”

Baekhyun cúi đầu nhìn anh, khẽ hỏi. Lò sưởi phát ra tiếng nổ lách tách, không gian đầy gam màu nóng, khiến cho không khí xung quanh anh cũng trở nên ấm áp hơn. Chanyeol thở ra một hơi.

“Nổ tung. Mọi thứ xung quanh như đang nổ tung lên vậy.”

“Cố gắng quên nó đi. Sau khi tôi búng tay hãy nghĩ đến…bãi biển nhé?”

Baekhyun tiếp tục dùng giọng nói ngọt như mật khẽ nói. Park Chanyeol liền hít sâu, gật gật đầu. Đợi anh chuẩn bị rồi, cậu giơ tay lên búng ‘tách’ một tiếng.

“Cậu đang đi dạo trên bãi cát phải không? Trước mắt cậu là gì vậy?”

Park Chanyeol dựa người ra phía sau, thoải mái tựa lên đệm ghế mềm mại.

“Sóng đánh vào vách đá…”

“Gì nữa?”

Giọng nói của Baekhyun vẫn giữ âm điệu rất mềm mại dễ nghe, khẽ hỏi. Nhờ vậy Chanyeol liền hoàn toàn thả lỏng, cảm giác thật sự dễ chịu, như nghe được cả tiếng sóng biển.

“Thấy một chiếc ghế nghỉ dưới tán ô.”

“Mau nằm xuống đó đi.”

Park Chanyeol mở mắt, thấy mình thực sự đang ở bãi biển, ngồi xuống chiếc ghế được che bởi cái ô lớn rồi nằm ra thoải mái. Nhắm mắt hưởng thụ nắng và gió biển.

“Sau một cái búng tay của tôi, cậu nhắm mắt ngủ trên chiếc ghế đó nhé. Có phải rất thoải mái không?”

Baekhyun ghé sát vào bên tai anh. Chanyeol liền ‘ừ’ một tiếng. Giọng Baekhyun rất dễ nghe, man mát ngọt ngào như tiếng biển thì thầm vậy. Cậu chậm rãi giơ tay lên búng một cái, xác định anh đã rơi vào tầng thôi miên thứ ba rồi mới gỡ cặp kính trên mắt xuống, ôm lấy mặt Chanyeol vuốt ve.

“Bây giờ, sau khi tôi nói chữ ‘Baekhyun’, cậu sẽ điên cuồng yêu tôi. Nghe được chứ?”

Giống như một phản xạ có điều kiện, như thể đây đã là chuyện quá quen thuộc, Park Chnayeol nhẹ gật đầu.

Cậu ghé sát vào tai anh khẽ thì thầm hai chữ ‘Baekhyun’.

Lập tức, Park Chanyeol mở hai mắt trừng lớn hai mắt vốn đã to của mình, thở gấp bật người dậy rồi nhìn quanh. Trước mắt anh là khuôn mặt phóng đại của Baekhyun, cậu dịu dàng mỉm cười.

“Cậu có sao không?”

Park Chanyeol mơ màng nhìn cậu, lắc lắc đầu.

“Lại đây.”

Baekhyun nắm lấy tay Chanyeol kéo lại.

Anh dường như xóa bỏ sự khách sáo bình thường, tiến lại gần cậu.

“Có nhớ tôi không?”

Cậu ôm lấy mặt anh nhẹ nhàng vuốt ve. Park Chanyeol cũng vươn tay, chậm chạp ôm lấy sườn mặt cậu.

“Nhớ.”

“Vậy phải làm gì nào?”

Hai mắt Baekhyun cong cong vui vẻ. Hành động có hơi gấp gáp, Chanyeol ôm lấy sườn mặt Baekhyun kéo lại gần, nghiêng đầu ngậm lấy môi cậu hôn sâu, đầu lưỡi đẩy vào trong miệng cậu quấn quýt. Baekhyun phấn khích đến hít thở cũng gấp gáp. Cậu vòng tay ôm lấy cổ Chanyeol, hé môi, cái lưỡi ẩm ướt mềm mại như rắn quấn lấy lưỡi anh chơi đùa.

Park Chanyeol dường như rất quen thuộc, tường tận mọi ngoac ngách trong khoang miệng cậu. Anh ôm eo cậu lại gần, đầu lưỡi vươn ra cùng cậu hôn mút.

“Nói yêu tôi.”

Baekhyun giữ Chanyeol lại, ngón cái cẩn thận vuốt qua môi dưới đầy đặn vẫn còn ẩm ướt, khiến cho Chanyeol nhìn cậu có chút mê muội. Anh liếm qua ngón tay cậu.

“Tôi yêu cậu.”

Thất thần một lúc lâu, Baekhyun cắn môi gấp gáp thở dốc, ngón cái ấn mạnh lên lưỡi anh.

“Mẹ nó, cậu gợi cảm muốn chết.”

Một cách chiều chuộng, anh nắm lấy tay cậu kéo lại, cắn nhẹ lên.

Viền mắt Baekhyun trở nên đỏ bừng, hai bàn tay run rẩy vuốt lên từng đường nét trên khuôn mặt Park Chanyeol. Tạo vật hoàn hảo như thế này đáng lẽ ra chỉ có cậu được nhìn thấy. Bàn tay Baekhyun rất mềm mại, truyền đến cảm giác rất dễ chịu. Chanyeol ngẩng đầu nhìn cậu, rướn người đẩy cậu dựa vào thành ghế salon.

“Cậu nghĩ gì thế?”

“Nghĩ cậu thật đẹp trai.”

Baekhyun mỉm cười, vuốt ve cổ áo Chanyeol. Anh liền dựa vào người cậu, cúi người hôn mút vành tai rồi xuống cần cổ.

“Thật vậy sao?”

Cơ thể cậu run bần bật, hai mắt ướt át vì hưng phấn.

“Thật sự.”

Anh vươn đầu lưỡi liếm lên cần cổ Baekhyun rồi lại tìm tới môi cậu hôn mút. Giống như là bản năng sẵn có của cơ thể, ngay lập tức tìm đến cậu thân mật.

“Chanyeol…Chanyeol…đừng ở chỗ này…”

Hai mắt cậu mờ cả đi, chỉ có thể dang tay gắt gao ôm chặt lấy cổ anh mà rên rỉ. Park Chanyeol có hơi bất mãn ngẩng đầu nhìn cậu.

“Sao? Vậy thì ở đâu?”

“Lên phòng.”

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page