[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 3
- Giám đốc & Thư ký
- Jun 3, 2017
- 11 min read

Lúc này Baekhyun mới hài lòng, mở cửa xe đẩy Chanyeol vào. Cậu uống nhiều nhưng không say, vẫn có thể đưa Chanyeol về đến tận nhà. Baekhyun đáng sợ như vậy cho nên Chanyeol đành ngồi yên bên ghế phụ lái. Anh chỉ hơi say, cũng không đến mức không biết trời trăng gì.
Căn hộ của Park Chanyeol không quá xa, đi qua đi lại cũng chỉ mấy vài phút. Baekhyun thành thục đỗ trước cửa nhà anh, sau đó lại mở cửa đỡ Chanyeol xuống.
“Chìa khoá đâu rồi?”
Park Chanyeol ra hiệu là mình có, lục lọi túi quần, lấy ra tra chìa vào ổ khóa. Chỉ có điều lảo đảo, tra mấy lần mới trúng.
Cậu đứng khoanh tay bên cạnh, thở hắt ra một tiếng, mở cửa rồi liền dìu Chanyeol vào trong. Xiên xiên xẹo xẹo vào được tới phòng ngủ, Park Chanyeol nằm phịch lên giường, hai tay vắt trên trán. Trước mắt như thế nào lại nhiều sao như vậy chứ?
Nằm yên một lát mới tạm định thần được, anh bỏ cánh tay ra, nhìn Baekhyun đang đứng khoanh tay trước ngực.
“Ừm. Cảm ơn.”
“Quen nhau lâu như vậy cậu vẫn không bỏ được thói quen nói cảm ơn tôi nhỉ.”
Thanh âm cậu vẫn như cũ hơi có ý cười nói, tự nhiên lại khiến anh ngượng ngùng.
“À..”
“Cậu cảm thấy đối với tôi nhất định phải khách sáo đúng không?”
Baekhyun cúi người, từ bên trên nhìn xuống, ánh mắt sau cặp kính giống như có thể nhìn thấu những gì anh đang nghĩ làm Park Chanyeol ngồi đó có chút bối rối cười khổ.
“Không phải.. chỉ là tôi nghĩ như vậy thì đúng mực hơn. Bác sĩ Byun rất tốt với tôi mà.”
“Cách gọi bác sĩ Byun cậu cũng vẫn giữ từ đó tới giờ. Cậu không thoải mái với tôi ở chỗ nào vậy Chanyeol?”
Baekhyun nhẹ nhàng hỏi, thế nhưng anh biết cậu ấy đang bực bội. Đừng hỏi vì sao, chỉ là từ bao giờ Park Chanyeol đã có thói quen thăm dò tâm trạng Baekhyun qua ngữ điệu rồi. Cậu thế nhưng chẳng quan tâm mấy, chậm rãi đi xung quanh phòng, nhìn xuống tấm ảnh Chanyeol mặc cảnh phục đứng trước bia tập bắn. Cậu đưa tay vuốt nhẹ lên khung ảnh gỗ.
Anh thì bối rối gãi gãi cái đầu xù lộn xộn của mình.
“Không.. tôi không có chỗ nào không thoải mái cả. Chỉ sợ cậu thấy tôi thô lỗ.”
“Không phải. Rõ ràng cậu có vướng mắc với tôi. Cậu vẫn thường không kể hết cho tôi nghe những gì cậu đang cảm nhận, có phải không?”
Cậu quay lại nhìn anh, đem cái kính gọng vàng gài lên cổ áo. Park Chanyeol ngẩng đầu rồi lại quay đi tránh ánh mắt của Baekhyun.
“Nói cho tôi nghe đi. Cậu thực sự đang bối rối vì cái gì vậy?”
Bước đến gần Chanyeol đang ngồi trên giường, cậu cúi đầu chăm chú quan sát anh. Bắt đầu bị hoảng, Chanyeol lúng túng như gà mắc tóc, chỉ có thể vặn xoắn hai tay.
“Không.. Tôi chỉ là cảm thấy cậu chắc là một người rất chỉn chu, nên tôi cũng cố gắng xử xự như vậy.”
Lông mày Baekhyun nhướng lên, một hành động nhỏ của anh cũng không bỏ qua. Lát sau không nhịn được che miệng cười, đồng thời xoay người ra ngoài.
“Nghỉ sớm đi.”
Park Chanyeol chẳng hiểu gì, ngốc ngốc nhìn theo cậu rồi gật gật đầu.
——————————————
Sáng hôm sau điện thoại Chanyeol lại kêu ầm ỹ. Là Sehun gọi tới.
Park Chanyeol cả người rệu rã, đầu đau như búa bổ, với tay mòm mẫm mãi mới lấy được điện thoại.
“Sao?!”
“Đội trưởng, lại có chuyện rồi…”
Anh thầm than không ổn, bật dậy, đầu tóc chưa chải, đánh răng rửa mặt cũng không, vớ tạm áo khoác lao ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Một bức thư và một cái điện thoại được gửi tới cảnh cục. Chúng em chưa xem vì trên đó ghi gửi đích danh cho anh.”
Oh Sehun vừa đi đi lại lại ở hành lang vừa nói. Nghe vậy, anh liền nhíu mày, đạp ga tăng tốc, vượt mấy cái đèn đỏ.
“Để đó cho tôi. Tôi tới ngay bây giờ.”
Park Chanyeol mang một bộ dạng luộm thuộm vội vàng chạy lên phòng. Mặc kệ Oh Sehun giải thích rằng cần người tới kiểm tra dò mìn gì đó, anh giơ tay gạt cậu ta qua một bên, cầm luôn chúng lên xem.
Giống như được gắn cảm ứng, ngay khi anh vừa cầm lên, trên điện thoại hiển thị một cuộc gọi đến. Chanyeol thấy màn hình điện thoại sáng, vội trượt mở xem tin nhắn.
“Đội trưởng Park, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần này tôi sẽ không xuất hiện dễ dàng như lần trước để chào hỏi đâu. Trong bức thư là câu đố của tôi, các cậu có một ngày, nếu giải không được thì sẽ có một vụ nổ lớn đấy.”
Park Chanyeol nhíu mày, kẹp điện thoại và cổ rồi xé mở bức thư.
“Cậu rốt cuộc muốn gì?! Đùa giỡn tôi?!”
“Trò chơi này vui mà.”
Tiếng cười trầm thấp từ bên kia truyền lại.
“Tôi bắt đầu bấm giờ đây.”
Cúp máy.
“Này!!!”
Park Chanyeol gào vào điện thoại khiến mấy người trong đội giật cả mình, Kim Jongin, đội trưởng đội phá bom cũng vừa chạy tới.
“Đội trưởng Park…?”
Anh nhíu mày, xé mở thư xem người kia muốn đùa giỡn gì đây. Chỉ là không ngờ trên tờ giấy trắng chỉ vỏn vẹn mấy số.
1 11 5 4 10 0 11 9 12 0 4 10
Park Chanyeol khẽ chửi thề, day day thái dương vẫn còn âm ẩm đau.
“Các cậu xử lý cái hộp đi.”
Anh ngồi xuống, một tay vuốt tờ giấy ngay ngắn trên bàn, một tay vớ tạm quyển sổ với cây bút bắt đầu nguệch ngoạc viết.
Người này định làm gì đây?! Chơi dãy số đơn thuần hay ý gì khác.
Oh Sehun quanh quẩn bên cạnh Chanyeol, chăm chú nhìn dãy số.
“Đội trưởng, cái này…”
Nghĩ rằng cậu ta có phát hiện gì có ích, anh vội ngẩng đầu nhìn Sehun.
“Sao?”
“Hình như em có thấy ở đâu đó rồi. Để em đi tìm anh Kyungsoo hỏi thử.”
Cậu ta nhanh chân chạy biến đi. Park Chanyeol hừ một tiếng, rút thuốc ra châm lửa, bắt đầu nhắm mắt nghiền ngẫm những con số kì lạ kia. Mười lăm phút sau Sehun ủ rũ chạy vào phòng.
“Không phải. Là em nhớ nhầm rồi.”
Trong đầu đã lờ mờ hiện lên cái gì đó lại bị Oh Sehun một nhát cắt đứt, Park Chanyeol nổi điên vớ tạm cái bút ném cậu ta.
“Cậu chẳng được cái tích sự gì cả!”
“A…”
Sehun co rúm lại, giả bộ nức nở tựa vào người Kim Jongin đang đứng đó gãi đầu.
“Đội trưởng bắt nạt tôi…”
Cái thằng ăn gian nói dối này! Anh trừng mắt, hung dữ hất hàm.
“Đi lo cái hộp kia đi nhanh.”
“Cái hộp…? Hộp nào cơ?”
Sehun xoay xoay người nhìn quanh, bắt buộc Chanyeol lại phải ngẩng đầu lên.
“Cái hộp ban nãy với phong thư.”
Anh ban nãy không phải là nhìn thấy cái hộp đặt bên dưới nên mới gọi Kim Jongin đội phá bom tới sao?!
“Nó ổn mà. Chỉ có điều…hơi ẩm một chút, bên trong có kẹo chocolate đủ vị. Đêm qua đâu có mưa nhỉ?”
Kim Jongin đi ra ngoài tìm cái hộp mà Chanyeol nhắc tới, kiểm tra một lát rồi nói vọng vào. Anh nhíu mày, kẹo chocolate sao? Biến thái!
“Chưa biết mã là gì nữa. Cậu mau xử lý nó đi. Sehun, đi xem xem hôm qua trời mưa ở đâu.”
Sehun vội vội vàng vàng chạy sang phòng Do Kyungsoo tìm hiểu. Mùa đông thời tiết hanh khô, không có mưa nhiều cho nên gần đây chỉ có vùng ngoại thành phía đông có một trận mưa nhỏ. Cậu ta đem thông tin đã in ra cho Chanyeol, nhíu mày hỏi.
“Đội trưởng, sao anh lại biết là mưa chứ không phải là nước khác?”
Park Chanyeol vẫn không ngừng day day thái dương, cơn đau đầu cứ hành hạ anh, cố gắng tập trung nhìn mấy chữ số.
“Vì nó ướt ở mặt trên. Cậu cầm cái hôm trong tay thì nước mưa mới làm mặt trên ướt. Nếu ngấm nước khác thì phải ở phía dưới. Hơn nữa mưa to hay nước đổ vào sẽ ướt nhẹp, các tông sẽ mủn. Cái hộp kia trông vẫn nguyên vẹn, chắc mưa nhỏ thôi.”
“À…”
Sehun nhìn Jongin, vội vội vàng vàng xem xét lại cái thùng xem nó có gì đáng lưu ý nữa không rồi chuyển qua cho bên pháp y.
———————————
Làm việc đến trưa, Do Kyungsoo từ bên phòng “văn chức” mà Oh Sehun hay gọi đùa thò đầu sang.
“Đội trưởng Park, cậu ăn cơm trưa không?”
Park Chanyeol không rảnh để ý ăn uống lắm, liền phẩy tay.
“Mọi người đi ăn đi.”
Biết tính anh cho nên mọi người không ai lôi kéo, văn phòng của Chanyeol nhanh chóng yên lặng trở lại. Park Chanyeol có chút đau đầu, vớ lấy vỉ thuốc giảm đau uống hai viên.
Những con số kia bay mòng mòng trong đầu, mà ý nghĩa lại quá mức mơ hồ.
Anh thở dài, ngồi tựa vào ghế của mình, cầm tờ giấy lên nhìn đi nhìn lại. Hệ thập phân lẫn hệ nhị phân đều không đúng cả. Rốt cuộc đây là cái gì nhỉ?!
Park Chanyeol nhìn vào tờ giấy một lúc rồi xoa xoa hai mắt đau nhói vì khô.
Vốn định gọi điện cho bên phòng mật mã tính hỏi, nhưng cái tôi quá cao nên lại dập máy. Park Chanyeol mở máy tính ra thử tra cứu xem. Không phải cái gì cũng có trên mạng sao?
Mật mã loại cơ bản đều không chính xác rồi. Vậy phải là cái gì nhỉ?
Bỗng máy điện thoại trên bàn lại rung lên, là tin nhắn từ số máy ẩn.
“Cậu còn 18 tiếng.”
Park Chanyeol nhíu mày, ném cái điện thoại ra góc bàn. Anh ngồi lướt máy tính một hồi, các loại mật mã đều ngồi thử một lượt vẫn chẳng ra cái gì hết. Cuối cùng kiệt sức, Chanyeol thở hắt ra, nằm gục xuống bàn nghỉ một lúc, vậy mà ngẩng đầu lên đã là tối muộn. Mấy cậu đồng nghiệp ồn ào hình như về hết rồi thì phải, không biết có còn ai không. Anh day day thái dương, mở máy tính lên tìm tiếp.
Con trỏ chuột lướt xuống, thấy một bài đăng của một cậu nhóc học cấp 3 hỏi trên diễn đàn về tin nhắn cô bạn nữ cùng lớp nhắn cho mình.
| Bạn ấy nhắn cho mình một đống số. Ai đó giải giúp mình với ㅠㅠ |
| Ê, cái này bọn học sinh vẫn hay dùng để làm phao nè |
|Cho ông cái bản này. Nó chỉ là bảng mã hóa chữ thành số của một anh học sinh chuyên Toán thôi ấy ㅋㅋㅋㅋ |
Như có ánh sáng lóe lên trong đầu, Park Chanyeol nhìn xuống bức ảnh. Bọn học sinh mà cũng nghĩ ra mấy cái này sao?!
I – N
Anh vội vồ lấy cái bút, bắt đầu viết ra theo bảng mã mà bọn nhóc kia đăng.
S – A – D – O – N – G – R – O – A – D
Anh nhíu mày.
“Phố Insadong!”
Mẹ nó. Park Chanyeol thầm chửi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi Oh Sehun.
“Đến Insadong, sơ tán dân thường, xem CCTV rồi tìm kẻ khả nghi đặt bom ở đâu ngay!”
Dứt lời, Park Chanyeol liền chạy ra ngoài rồi chợt nhớ tới cái hộp. Cậu ta gài bom ở Insadong vậy còn gửi thêm cái hộp này làm gì vậy?! Chỉ đơn thuần là gửi chocolate? Hay trong chocolate đó có độc? Cái này nhất định phải hỏi lại tổ pháp y.
Park Chanyeol đi qua tổ pháp y, dừng lại một giây rồi cầm luôn cái hộp đó tống vào xe, tự lái tới Insadong.
“Nóng vội quá nhỉ, vẫn còn chưa biết nơi đặt bom kia mà.”
Đứng trên tầng thượng toà chung cư, nhìn thấy đoàn xe cảnh sát hú còi kéo đến, người đó nhếch môi cười.
Thông minh lắm.
Quả không hổ danh đội trưởng Park.
Cậu ta ung dung đung đưa chân nhìn xuống con đường đông đúc, cười khẽ.
Hai mươi phút sau, Park Chanyeol nhận được điện thoại của Sehun nói không thấy ai khả nghi cả thì nhíu mày. Người đó đặt bom ở đâu chứ?! Đang chơi trò khỉ gì vậy? Nghĩ đoạn liền rút điện thoại gọi cho Do Kyungsoo.
“Kyungsoo, tra cho tôi xem Insadong nơi nào đông người tập trung nhất.”
Nếu mục đích của người đó là gây hỗn loạn và thương vong thì rất có thể chọn nơi ồn ào nhất. Có điều mục đích chính xác là gì, anh vẫn chưa biết.
Park Chanyeol bồn chồn nhìn sang cái hộp. Bẻ tay lái tấp vào lề đường rồi lấy cái hộp mở ra. Bên trong chỉ có đúng hai cái kẹo, một cái bọc màu đỏ, trên giấy gói vỏn vẹn hai chữ First love và một cái bọc màu hồng in chữ Last love.
Ngón tay thuôn mảnh vuốt lên điều khiển, nhấn mạnh một cái.
Tiếng nổ lớn vang lên từ toà nhà bỏ hoang đầu phố. Gạch vụn cùng với bụi rơi xuống lả tả.
Điện thoại kia lại rung lên.
“Pháo hoa mở màn đấy, có thích không?”
Park Chanyeol tức giận nhíu mày, ngay lập tức gọi điện cho Oh Sehun.
“Nổ ở đâu vậy?!”
“Em đang gửi đội cứu hoả đến rồi.”
Oh Sehun gấp gáp nói, tiếng còi xe, tiếng la hét vang lên ầm ỹ.
“Ở toà nhà hoang đầu phố.”
Park Chanyeol nhanh chóng xoay tay lái, không chậm trễ một giây, lập tức đến đó. Không phải mục tiêu đông dân cư mà là nhà bỏ hoang hay sao?! Tại sao hắn ta lại cho nổ ở một địa điểm kì quặc như vậy? Không lẽ liên quan đến hai cái kẹo chocolate kia? Tròng mắt Chanyeol mở lớn, vội vớ lấy điện thoại định gọi đi thế nhưng đã muộn.
Điện thoại bên cạnh anh lại rung lên.
“Màn pháo hoa thứ hai.”
Một tiếng nổ lớn lại vang lên ở ngôi nhà cuối phố. Gạch vụn bay tung toé, rào rào rơi xuống, mù mịt một góc phố.
Chanyeol gầm lên, nắm chặt tay lái. Chẳng lẽ người đó chỉ đặt bừa thôi sao?! Nhưng xem ra mục đích chỉ là một trò chơi kia mà?! Anh nghiến răng, không tới đó nữa mà đỗ vào lề đường, lấy cái hộp xé tan ra. Bên trong đống lộn xộn là một đống mẩu giấy báo cũ, được nhét bên dưới đáy hộp rồi phủ thêm lớp các-tông lên, nhưng tin tức của chúng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ liên quan đến tổng thống qua những thời kì từ cũ đến mới.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên như thách thức sức chịu đựng của anh.
Park Chanyeol nhìn hàng số lạ lại gọi tới thì gằn từng tiếng.
“Cậu lại muốn chơi gì đây?!”
“Chơi cùng cậu, Park Chanyeol.”
Là thanh âm già nua run rẩy. Cụ bà cảm nhận được họng súng lạnh lẽo dí vào gáy mình, nước mắt hoảng sợ không ngừng rơi xuống, lặp lại những dòng chữ mình thấy trên màn hình TV nhỏ trước mặt.
“Đến bắt tôi đi. 13 2 21 3 76 0 21 5 3.”
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt. Park Chanyeol gọi vài tiếng không có ai trả lời, tức giận gầm lên.
“Đừng để tôi bắt được cậu!”
Anh bật đèn trong xe, dưới ánh sáng vàng yếu ớt, lấy bút ra viết lại từng chữ theo dãy số.
“B… l… u… Bluehouse! Chết tiệt!”
Đầu mày nhíu chặt, Chanyeol ném giấy bút xuống, gọi cho Sehun.
“Báo đội SWAT đến Nhà Xanh ngay lập tức!”
Comments