top of page

[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 2

  • Giám đốc & Thư ký
  • Jun 3, 2017
  • 9 min read

Park Chanyeol nhìn quanh phòng một lúc, rít một hơi rồi vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc thì thủ phạm vào từ đâu?!

Nếu là cửa chính, có lẽ là có thể nhất. Chỉ cần khóa trước rồi sập cửa lại là được. Thế nhưng vụ này rõ ràng là không đơn giản như vậy.

Một lát sau Oh Sehun từ mái nhà đi xuống, đưa cho Chanyeol một dải màu đen nhìn giống như là lấy từ cuộn băng chạy máy từ rất lâu rồi, khi mà còn chưa có đĩa CD.

“Đội trưởng, nhìn này.”

Park Chanyeol đeo găng tay tiệt trùng vào rồi cầm lấy nó. Gì đây? Ai lại còn sử dụng thứ này nữa chứ.

“Tìm được ở đâu?”

“Trên đường ống nước.”

Cậu ta chớp chớp mắt.

“Có ích không vậy?”

Ống nước?! Park Chanyeol nhìn đoạn dây chằm chằm. Đoạn dây này nhìn qua có vẻ như là không dùng được nữa liền bị quăng đại lên trên mái nhà, thế nhưng ai lại đi quăng thứ này bịt ống nước chứ?

“Tìm xem nắp cống còn ở nhà tắm không?”

“Vẫn còn, thế nhưng có dấu hiệu bị cậy ra rồi.”

Sehun ngẫm nghĩ, sau đó nhướn nhướn mày.

“Anh có nghĩ…dùng thứ này có thể đóng cửa sổ từ bên ngoài không?”

Park Chanyeol cúi đầu quan sát đoạn dây dài trên tay. Nếu muốn thì cũng không phải là không thể. Nếu đoạn dây này đủ dài, có thể luồn qua đường ống nước tới nắp cống để kênh rồi tới cửa sổ. Giật từ bên ngoài khiến nắp cống sụt xuống chỗ cũ, cửa có thể bị sập lại.

Cửa sổ này bị khóa mà không cắm chìa.

“Tìm chìa khóa cửa sổ đến đây”

“Chìa khoá cửa sổ…”

Sehun lầm bầm.

“Không có.”

Câu trả lời của Sehun khiến cho Chanyeol nhíu mày. Cái cửa này muốn khóa từ bên ngoài. Cách duy nhất là vặn khóa trước rồi sập lại. Lẫy sẽ tự trượt vào. Nhưng chẳng lẽ cô ta chẳng bao giờ dùng chìa khóa?! Không có chìa sao thủ phạm vặn khóa trước được đây? Trừ khi hắn mang nó đi. Vụ án này thật sự đau đầu mà.

Làm việc đến tận khuya, Oh Sehun ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào tường ngủ gật. Không may lọt vào mắt diều hâu của Chanyeol, anh liền giơ chân đạp đạp cậu ta.

“Ê, buồn ngủ thì về trước đi.”

“A…đâu có…”

Cậu ta giật mình ngáp một cái, kéo kéo tay áo Chanyeol.

“Đội trưởng, anh còn phải xem bao lâu nữa?”

Rõ ràng là muốn về nhà mà. Anh hừ một tiếng.

“Không biết. Muốn ngủ thì về nhà đi. Chỗ này không phải chỗ ngủ.”

“Em có ngủ đâu.”

Cậu ta bị nạt, buồn bã đi ra ngoài mua cafe. Chỉ còn mình Chanyeol ở trong căn hộ lạnh lẽo đầy tử khí. Không biết anh đã hút đến điếu thứ mấy rồi.

Chanyeol có thể đoán thủ phạm làm gì, nhưng không đủ bằng chứng. Lại càng không có bất kì thứ gì lưu lại dấu vết để bắt cả. Anh mệt mỏi day day thái dương.

Bỗng nhiên đèn trong phòng chập chờn rồi tắt ngúm. Park Chanyeol nhíu mày, lớn giọng gọi Sehun.

“Sehun, kiểm tra điện đi!”

Cậu cấp dưới lơ mơ lúc này vẫn đang cầm cốc cafe lết từng bước về căn hộ, đương nhiên không nghe thấy.

Không ngờ được im lặng bao trùm một lúc liền có tiếng lạch cạch phát ra trong phòng ngủ của nạn nhân. Park Chanyeol cảnh giác rút súng, đi lại gần, mở mạnh cửa phòng ra.

“Ai?”

Điện đã tắt, không gian trở nên tối om. Tiếng lạch cạch vừa rồi biến mất. Chanyeol đứng yên một chỗ, tay nắm súng lục càng chặt hơn, gằn giọng.

“Ai???”

“Đội trưởng Park.”

Tiếng cửa sập rầm một cái vang lên. Một giọng nói đã qua chỉnh âm, đầy ý cười vang lên trong phòng tắm mà anh vừa mới bước ra. Anh nghiến răng quay ngoắt lại phía sau.

“Ai vậy?!”

“Cần thiết phải biết tên tôi sao?”

Người kia ngồi trên bậc cửa sổ, cười cười hỏi. Park Chanyeol mở chốt an toàn, nheo mắt nhìn xem rốt cục ai lại vào đây đùa nghịch.

“Đây là hiện trường vụ án, không phải chỗ vui chơi!”

“Tôi chơi ở đây đủ rồi.”

Nhún vai một cái, người đó đi lại gần cái bồn tắm, lặng lẽ nhìn xuống.

“Có muốn biết tôi đã chơi thế nào không?”

Chanyeol nheo mắt cố nhìn mặt người kia.

“Rốt cuộc cậu là ai?!”

“Đầu tiên tôi tới chỗ cô ta, muốn thương lượng mua một vài cô gái. Cô ta mừng húm, vội để tôi vào nhà. Sau đó như anh biết, đợi cô ta vào nhà tắm, tôi mở cửa ban công, từ ban công đu sang đây, cửa sổ này luôn luôn mở. Dùng dao phẫu thuật cắt đúng động mạch chủ.”

Người lạ mặt cười khanh khách, đứng quay lưng lại với Chanyeol.

“Người thế này thật không đáng sống.”

Park Chanyeol có chút hoài nghi. Nhưng người này vào được đây cũng không phải tầm thường. Trí tò mò nổi lên, Chanyeol nhịn không được gằn giọng.

“Vậy nói xem, vì sao cậu ra ngoài được?!”

“Một cái bút chì và một cuộn băng.”

Tiếng cười vui vẻ lại vang lên, rất hào phóng giải thích từng bước.

“Vòng qua khe cửa, mắc cuộn băng vào chốt cửa, ở ban công dùng bút chì cuộn cuộn băng lại thì cửa sổ sẽ tự đóng, sau đó cắt cuộn băng, ném trên mái cho các cậu tìm thấy.”

Park Chanyeol nhíu mày. Anh nghĩ phức tạp quá rồi sao?!

“Cậu nói là cho chúng tôi tìm thấy? Cậu có ý gì?!”

“Tôi muốn xem đội trọng án của các cậu tài giỏi tới đâu.”

Người kia bật cười trong bóng tối.

“Thì ra là loại gà mờ cả. Vụ án dễ như vậy cũng ngu xuẩn không phá nổi trong một ngày.”

Lúc này người đó đã thành công chọc cho Chanyeol nổi giận, anh xông tới túm lấy cậu kéo lại.

“Cậu cười nhạo tôi?!”

Thế nhưng đáng tiếc, thứ anh túm được chỉ là một hình nộm bằng bóng bay có dính mặt anh ở trên, đang nhăn nhó rất buồn cười.

Người kia thì đã ngồi trên bệ cửa từ lúc nào.

“Thôi thì, hẹn gặp ở vụ sau vậy.”

Nói rồi ngửa người rơi xuống.

Park Chanyeol chậm một bước, quay phắt lại nhìn cửa sổ, chạy vội tới thì đến cái bóng người kia cũng không nhìn được nữa. Bên dưới chính là ngõ hẻm ẩm ướt bẩn thỉu đầy vũng nước đọng sau cơn mưa lớn.

Anh gầm lên, đấm mạnh một cái vào tường.

Park Chanyeol này lại không phá nổi án, để thủ phạm chạy mất ngay trước mắt sao?!

Oh Sehun về đến nơi, giật mình vì tất cả đều tối thui, vội vã chạy đến phòng quản lý, vất vả mãi mới đấu lại được đường dây điện.

Khi bước vào một lần nữa liền thấy đội trưởng Park Chanyeol ngồi đần mặt dưới sàn nhà, bên cạnh là cây súng lục bỏ túi đã lên đạn, bộ dạng thật thảm bại.

“Đội trưởng, anh không bị thương chứ?!?”

Sehun giật nảy mình, hốt hoảng lao tới. Chanyeol lầm bầm mấy câu, sau đó nhíu mày, hất tay Sehun ra, tự mình đứng dậy.

“Tôi đi về đây.”

“Ơ…không điều tra nữa sao…?”

Sehun cầm cafe sấp ngửa chạy theo anh. Park Chanyeol hừ một tiếng.

“Không cần.”

“Dạ.”

Sehun ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng chạy vòng vòng bao nhiêu là câu hỏi, mà câu hỏi lớn nhất chính là không hiểu vì sao Park Chanyeol lại tức giận như vậy. Chanyeol sau đó chẳng còn hơi đâu mà nghe Oh Sehun luyên thuyên, anh lái xe thả Sehun ở nhà cậu ta rồi lái xe về nhà mình.

Căn hộ tối đen lạnh lẽo, sau khi bật đèn, bật lò sưởi lên mới có hơi người một chút. Park Chanyeol đổ người nằm trên giường. Anh để thủ phạm chạy ngay trước mũi, còn bị cười nhạo. Đúng là thất bại mà.

Đột nhiên máy điện thoại ném trên bàn rung lên, là tin nhắn của Baekhyun.

“Đi uống một chút không?”

Park Chanyeol quơ lấy điện thoại. Anh còn chẳng muốn ra khỏi nhà nữa. Nhưng là Baekhyun gọi nên anh không nỡ từ chối.

“Cậu ở đâu? Tôi sẽ tới.”

“Ở quán cũ.”

Đầu tiên nhìn thấy tin nhắn chính là đần mặt một lúc sau đó Chanyeol mới à một tiếng. Đầu óc thật kỳ lạ quá.

Không quá vài phút sau, Chanyeol đã đỗ xe bên ngoài quán rượu mà cả hai thỉnh thoảng vẫn ngồi. Baekhyun đã ngồi sẵn bên trong, hai má có chút ửng đỏ, rõ ràng đã uống khá nhiều.

Ông chủ quen mặt anh, sau khi niềm nở chào hỏi liền chỉ chỗ của Baekhyun cho anh. Chanyeol ngồi xuống cạnh cậu, đôi mắt hoa đào mở lớn ngạc nhiên.

“Cậu uống nhiều vậy rồi sao?!”

Baekhyun ừm một tiếng, đưa cho anh một ly nhỏ, khóe môi mỏng hơi nhênh nhếch.

“Hôm nay tâm trạng rất tốt.”

Park Chanyeol cầm lấy, uống cạn.

“Còn tôi thì không.”

“Sao vậy?”

Cậu nghiêng đầu chăm chú nhìn anh. Đối diện với tròng mắt trong suốt màu hạnh nhân của Baekhyun, Park Chanyeol chỉ có thể cười gượng.

“Không có gì…”

“Công việc? Gia đình? Hay là tình yêu?”

Hai mắt cậu hơi hơi nheo lại, dùng ngón tay ấn nhẹ lên đầu lông mày nhíu chặt của anh.

“Là công việc phải không?”

Nhờ vậy anh có chút buông lỏng.

“Phải.. là chuyện điều tra thôi.”

Park Chanyeol sau khi uống vài ly, cơ thể cũng nóng lên. Anh quay đầu nhìn Baekhyun đang chăm chú rót rượu.

“Tôi cảm giác.. tôi gặp hung thủ. Cậu ta nói cho tôi từ đầu tới cuối vụ án. Rồi cậu ta biến mất, như chưa từng xuất hiện.”

“Vậy sao?”

Baekhyun chống cằm chăm chú nghe.

“Có thấy mặt không? Sao cậu lại chắc chắn đó là…”cậu ta” chứ không phải cô ta?”

Park Chanyeol thở nhẹ, trong đầu bắt đầu vẽ lên hình dáng người kia, mặc dù cậu ta chỉ lướt qua mặt anh như một cơn gió.

“Vóc người. Tôi cảm nhận tôi thấy vóc dáng người đó. Giọng nói bị bóp méo nhưng vẫn có chút gì đó…”

“Uống đi.”

Baekhyun nhét cái ly vào tay anh, cười nói, thành công chặn lại dòng suy nghĩ của anh.

“Từ từ nghĩ, đừng nóng vội.”

Chanyeol gật đầu, cầm lấy ly uống tiếp.

“Vậy…cậu chắc chắn đó là một người đàn ông sao?”

Baekhyun tiếp tục hỏi. Anh nhìn cậu chằm chằm rồi chậm rãi gật đầu.

“Ừm.. phải. Nhưng người đó lại thơm lắm. Giống cậu vậy.”

“Thơm? Giống tôi sao?”

Không nghĩ Chanyeol sẽ nói ra câu này, Baekhyun ngẩn người nhìn vị đội trưởng trước mặt, sau đó bật cười, ngón tay thon dài, đầu móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ chạm nhẹ lên cánh tay anh, thừa cơ dựa lại gần.

“Ngửi lại xem có phải mùi của tôi không?”

Theo phản xạ, anh hơi lùi lại. Dù vậy nhưng mùi hương thoang thoảng trên người cậu vẫn có cơ hội lướt qua.

“Ừm… giống.”

“Cậu đang nói…tôi giống hung thủ sao? Tôi có nên cảm ơn không?”

Chống tay đỡ cằm, Baekhyun nhướn mày nhìn anh, khoé môi vẫn không khỏi nhếch lên. Park Chanyeol cảm thấy mình quá sỗ sàng, liền vội vàng xua tay lắc đầu.

“Không phải! Tôi không có ý đó đâu.”

“Vậy ý cậu là gì?”

Baekhyun càng tiến sát hơn, ngón tay dài mảnh lướt nhẹ qua quai hàm anh. Anh nuốt khan một tiếng.

“Không.. chỉ nói là người cậu có mùi thơm thôi.”

“Chỗ nào có mùi thơm vậy?”

Baekhyun cảm thấy trêu chọc người đàn ông này rất vui, nhịn cười cúi đầu nhìn cái áo sơ mi đã có vết nhàu của mình rồi ngẩng lên hỏi. Anh không hiểu sao cũng dời tầm mắt nhìn xuống mấy cúc đầu để hở của cậu, sau đó liền vội ngẩng lên.

“À.. chắc là cả người.”

Không nỡ để Chanyeol bối rối, Baekhyun chỉ cười, tiếp tục rót rượu cho anh, chuyển chủ đề.

“Chúng ta quen biết bao lâu rồi nhỉ?”

Park Chanyeol yên lặng nhớ lại. Anh bị stress cũng vài năm rồi. Từ lúc đó đều là tới chỗ cậu khám sau đó cứ thế kết bạn, cả hai cũng hay gặp nhau, lúc thì đi ăn đêm, lúc lại tới quán bar nhắm vài ly rượu.

“Cũng lâu rồi.”

Đưa cho Chanyeol thêm một ly nữa, nhìn vành tai đã dần đỏ lên của anh, Baekhyun cũng tự mình uống thêm một ly.

“Chưa thấy cậu nhắc tới chuyện yêu đương bao giờ.”

Park Chanyeol hơi run tay, cầm lên uống cạn, có chút ngập ngừng.

“À.. tại tôi bận quá nên không quan tâm lắm.”

“Tôi biết.”

Baekhyun gật đầu, đặt ly xuống, ngón tay khẽ chạm qua mu bàn tay Chanyeol. Anh ngẩng đầu nhìn cậu, có chút say chuếnh choáng.

“Ừm.. chuyện đó là bình thường mà.. Cậu cũng đâu nhắc bao giờ đâu.”

Không biết là vô ý hay cố tình trốn tránh, cậu chỉ mỉm cười, ngón tay xoay vòng vòng theo thành cốc. Thấy Chanyeol đã ngà ngà say, Baekhyun liền đứng lên trả tiền, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh anh, mắt kính hơi trễ xuống sống mũi.

“Nhà cậu? Hay nhà tôi?”

Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn Byun Baekhyun, đầu óc có chút chậm chạp phản ứng, khẽ đưa tay vỗ ngực. Đến cuối vẫn cố giữ hình tượng mà tỏ ra tỉnh táo.

“À. Tôi đưa cậu về nhà…”

“Ừ, cũng được.”

Cậu chỉ biết bật cười, kéo anh đứng lên.

“Cậu say rồi, không lái xe được đâu. Để tôi đưa cậu về thì hơn.”

Chanyeol rõ là ương bướng, liền nhíu mày, lắc lắc đầu.

“Tôi lái được..”

“Park Chanyeol.”

Baekhyun đứng lại, nghiêm giọng nói. Thật sự rất ít khi Baekhyun gọi anh bằng tên thật, nếu có chính là lúc vị bác sĩ hiền lành này nổi bão rồi. Cho nên nhường nhịn cậu ấy một chút là tốt nhất. Park Chanyeol nhìn cậu một lúc, đành phải thỏa hiệp.

“Được rồi.”

 
 
 

Comments


©2017 by chanbaek.drabble.café. Proudly created with Wix.com

bottom of page