[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 11 (END)
- Giám đốc & Thư ký
- Jun 3, 2017
- 18 min read

Park Chanyeol dọn dẹp xong, một lúc sau cũng lên phòng. Anh không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống, Baekhyun quay đầu nhìn Chanyeol, cúi đầu hôn lên trán anh.
“Tôi yêu cậu.”
Một khoảng lặng xen giữa bọn họ. Anh mở mắt nhìn cậu một lúc rồi mới trầm giọng nói.
“Ừ. Tôi biết. Tôi cũng yêu cậu.”
Lời Park Chanyeol thành công khiến cho Baekhyun chấn động, toàn thân khe khẽ run lên. Cậu lặng người nhìn anh chằm chằm. Park Chanyeol cũng nhìn lại cậu, không có chút tránh né.
Tròng mắt Baekhyun càng lúc càng trong suốt, sau đó lặng lẽ tan ra, nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má. Baekhyun vùi mặt vào lòng bàn tay, hai vai run rẩy từng cơn.
“Cảm ơn…cảm ơn cậu…”
Buông ra một tiếng thở nhẹ, nghe người khác nói vậy mà lại đi cảm ơn sao? Anh vươn tay ôm lấy cậu kéo lại gần.
“Khi người khác nói yêu cậu, thì không ai đáp cảm ơn cả.”
Baekhyun nở nụ cười yếu ớt, vươn tay ôm lấy cổ anh.
“Chanyeol…cùng tôi làm đi..”
Anh chỉ nghiêng đầu ngậm lấy môi cậu thay cho câu trả lời.
Baekhyun không ngừng run lên, gắt gao siết chặt lấy Chanyeol, hé miệng, cùng đầu lưỡi anh quấn quýt. Anh ôm eo cậu kéo lại gần hơn, nhiệt tình đáp lại.
“Chanyeol…”
Cậu vội vã cởi áo anh ra, ngón tay run rẩy nắm lấy cạp quần anh.
“Để tôi…”
Ánh mắt anh không rời khỏi cậu, hơi thở có chút gấp gáp im lặng đồng ý. Baekhyun liền lập tức kéo quần Chanyeol xuống, bàn tay lành lạnh nắm lấy dục vọng của anh nhẹ nhàng ve vuốt. Thứ kia của anh đang nóng rẫy, có chút run rẩy khi bị chạm vào. Chanyeol hít sâu một hơi nhìn bàn tay lạnh ngắt của cậu bao lấy thằng nhỏ của mình
Baekhyun quan sát biểu cảm của anh, bàn tay cử động càng nhanh hơn.
Cuối cùng cúi xuống, há miệng ngậm lấy.
Park Chanyeol gầm nhẹ một tiếng, vươn tay luồn vào tóc cậu siết lấy.
Biết anh thích, Baekhyun càng cố gắng ngậm sâu hơn. Cái miệng nhỏ ngậm không được hết cự vật to lớn kia, liền dùng tay vuốt ve nơi gốc dục vọng, bắt đầu đưa đẩy đầu lên xuống. Cái lưỡi mềm ẩm quấn lấy phần thân đầy gân nổi lên nhẹ nhàng liếm láp. Anh nắm tóc gáy cậu, kéo lại gần, đẩy hông thúc phân thân vào khoang miệng ướt át của cậu.
Dịch vị chảy xuống khoé miệng Baekhyun, cậu hơi nhíu mày, cố gắng dùng lưỡi và sự co bóp của cổ họng khiến cho Chanyeol thoải mái. Lửa nóng trong miệng đã lớn lại càng cương cứng thêm.
Ngón tay lạnh ngắt chạm lên hai khoả cầu đằng sau, nhẹ nhàng nắn bóp đùa nghịch.
Anh nhíu mày, khàn giọng rên rỉ. Thứ cảm giác quen thuộc mỗi khi động chạm này… rốt cuộc là gì vậy chứ?!
Cảm thấy Chanyeol đang rất thoải mái, cậu liền chớp mắt nhìn anh, đột nhiên xoay người, khiến cho dục vọng của cậu cũng ở ngay trước mắt anh.
Baekhyun áp má vào thằng nhỏ cương cứng đã trở nên bóng loáng của Chanyeol, khẽ cọ cọ.
“Giúp em…”
Một Byun Baekhyun phóng đãng như vậy đang ở trước mắt mình lắc lắc cái eo khiến Chanyeol nuốt khan, mê muội tiến lại gần. Cánh mông căng tròn vểnh lên mời gọi. Park Chanyeol kéo mạnh quần cậu xuống ném xuống sàn. Da thịt trắng nõn bày ra trước mắt. Anh nắm lấy phân thân cậu bóp mạnh rồi vuốt ve, cúi người lại gần, đầu lưỡi nóng rực vươn ra chạm vào hậu huyệt ướt át đang khép mở. Chanyeol nhanh nhẹn thăm dò, sau đó liền xâm phạm cậu. Đầu lưỡi với vào bên trong lập tức bị nuốt vào.
“Ah — Chanyeol –”
Baekhyun kêu thét lên, hai mắt rưng rưng. Cái eo cũng run rẩy theo. Mật huyệt mẫn cảm bị trêu đùa, mấp máy tuôn ra dâm dịch, giống như rất nhiều lần trước đây đã từng bị anh kích thích. Anh thở gấp. Đến cả địa phương này cũng cảm giác như đã vuốt ve âu yếm rất nhiều lần rồi.
Park Chanyeol vì vậy vươn đầu lưỡi vào sâu hơn, bàn tay không quên vuốt ve thằng nhỏ của cậu, vừa dùng lực đạo lại vừa như chơi đùa.
“Không — haa –”
Không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ mị hoặc, làn da Baekhyun trở nên đỏ bừng, cánh môi ướt át hé mở, bên cạnh vẫn là cự vật của anh kề bên khoé môi.
Cậu run rẩy đến độ không ngậm nổi dục vọng của anh vào nữa, đành chậm rãi dùng má cọ cọ.
Hít sâu một hơi, đầu lưỡi Chanyeol rời khỏi hậu huyệt cậu. Bàn tay đặt lên cánh mông mà xoa nắn, ngón tay đặt nơi cửa huyệt rồi ấn vào. Nơi này ở ngay trước mắt anh, co bóp lại tiết ra dâm dịch như đang mời gọi, khiến cho huyết mạch sôi trào. Park Chanyeol dùng hai ngón tay thô dài thúc vào, khuấy đảo lộng đến mức dâm dịch theo khe hở tuôn ra không ngừng.
Baekhyun cắn môi, quay đầu lại, đuôi mắt rũ xuống, hiền lành, có chút phấn khích, lại sợ sệt, ngại ngùng quan sát Chanyeol.
Anh cảm nhận được cậu nhìn mình nên nhìn lại, đôi mắt hoa đào cong lên như an ủi. Ngón tay của anh ấn vào sâu hơn. Anh muốn nhìn bộ dạnh phía trước cùng phía sau của cậu khi bị xâm phạm khuất phục rốt cuộc là thế nào.
Park Chanyeol đút thêm một ngón tay cũng hoàn hảo đi vào, hậu huyệt không bài xích bất cứ thứ gì từ anh, nuốt gọn ba ngón tay thô dài. Vách tràng co bóp như tham lam đòi hỏi nhiều hơn.
Baekhyun không ngừng rên khẽ tên Chanyeol, cúi đầu thở dốc.
Ngón tay thô dài của anh cọ vào vách thịt mẫn cảm làm cho cậu suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh mà bắn ra.
Baekhyun hé miệng, một lần nữa ngậm lấy cự vật bị bỏ rơi của anh, mạnh bạo liếm mút.
Park Chanyeol cùng lúc cảm nhận được cả hai cái “miệng” của cậu. Trước sau vừa ướt vừa chặt đang nhiệt tình nuốt lấy anh.
Không chịu thua kém, Chanyeol gầm lên, ngón tay đâm thêm sâu, cong lên chạm vào điểm mẫn cảm của cậu mà đâm chọc. Bên trong Baekhyun ướt đẫm lại mềm mại mà cắn nuốt, chỉ bằng ngón tay thôi mà cũng bị đâm tới mềm. Cảm giác như hậu huyệt cậu còn có thể chứa được hơn thế rất nhiều, thứ kia của anh đi vào sẽ thật thoải mái. Cái cảm giác như đã quá quen thuộc. Từng điểm mẫn cảm anh đều nắm rõ tới từng chút một.
Cậu nhịn không nổi khoái cảm xông tới, kêu thét lên, nức nở.
Cái eo giật nhẹ vài cái, phân thân cương cứng nãy giờ giật giật rồi phun ra tinh dịch, vương hết lên lồng ngực Chanyeol.
Park Chanyeol phát ra tiếng thở nặng nề, ngón tay ướt đẫm rút ra khỏi hậu huyệt của cậu làm Baekhyun gục xuống thở dốc, hơi bất mãn giãy giụa cái eo. Anh vươn tay đánh nhẹ lên mông cậu.
“Sao vậy? Phía sau muốn được lấp đầy phải không?”
Cậu cắn môi, quay đầu nhìn anh, tròng mắt ngập đầy nước như đang trách móc sao lại chậm như vậy. Bắt gặp vẻ mặt khả ái đó, anh bật cười.
“Cái đó chỉ lấp được một “cái miệng” thôi. Muốn đi vào đâu đây?”
Xoay người lại, dùng hai tay và đầu gối bò lên trên người Chanyeol, Baekhyun cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình vuốt ve. Anh chiều ý chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại của cậu, ngón tay kẹp lấy hai đầu vú hồng tươi ngắt nhéo mân mê. Bàn tay dùng lực xoa nắn ngực cậu.
“Giết chết tôi đi…”
Baekhyun ngửa cổ thở dốc, hai tay cùng với Chanyeol chu du trên da thịt mình, bắt chước anh nắn bóp. Park Chanyeol nhìn cậu, rướn người ngậm lấy cần cổ cậu cắn mút. Bàn tay lần xuống dưới, nắm đùi cậu mở ra, hậu huyệt mở rộng. Thứ cứng rắn kia như một thanh sắt nung đỏ nóng rẫy đâm thẳng vào hậu huyệt cậu mà chọc lên. Park Chanyeol gầm lên một tiếng, thúc mạnh tới lút cán.
“Ah! — như vậy — mau giết chết tôi!”
Cậu mở bừng mắt, tròng mắt phủ ngập nước, liên tục rơi xuống gò má nóng bừng.
Baekhyun ngửa cổ rên rỉ, móng tay cắm mạnh lên ngực Chanyeol.
Anh nhíu mày, bàn tay bấu mạnh vào cánh mông cậu mở rộng. Thứ to lớn kia cứ liên tục xỏ xuyên vào như một cơn cuồng phong. Hậu huyệt không khác gì ban nãy, như một cái miệng tham lam cắn nuốt lấy phân thân cương cứng trướng lớn của anh.
Cảm giác này là gì chứ? Sung sướng thỏa mãn.. nhưng lại cuồng bạo như thể thực sự muốn giết chết cậu.
Vài phút sau, cậu nắm vai Chanyeol kéo anh ngồi dậy, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Bên trong cơ thể đã tê rần, từng tế bào đều đòi hỏi có được Chanyeol, phải sở hữu anh. Baekhyun khóc nấc lên, vùi mặt vào hõm cổ Chanyeol, hé miệng cắn mạnh lên đó. Anh kêu một tiếng, nâng hông thúc vào thêm mạnh. Cả người cậu xóc nảy, Park Chanyeol liền vòng tay ôm chặt lấy cậu trong lòng.
“Chanyeol…Chanyeol…tôi yêu cậu…”
Cậu liếm lên vết cắn đỏ rực, thanh âm run rẩy khẽ nói.
Mật huyệt kẹp càng chặt, giống như muốn Chanyeol mãi mãi ở bên trong mình. Dâm dịch trơn ướt ứa ra, ướt cả nơi giao hợp. Anh nghiến răng đẩy cậu nằm xuống giường, nắm chân cậu nhấc cao. Hậu huyệt thuận thế mở thêm rộng, quỳ gối đẩy hông thúc sâu.
Thứ to lớn kia cứ liên tục trượt vào bên trong mà xâm phạm. Cậu ướt đẫm đến mức dâm dịch chảy cả xuống ga giường. Cơ thể phụ nữ cũng không chắc có thể ướt được đến mức này. Tưởng như có thể “ra” ở phía sau vậy.
Phân thân của Park Chanyeol cứ mỗi lần đâm lại càng thêm sâu hơn. Tưởng như muốn xé đôi người cậu ra vậy. Hai tay cậu giữ chặt lấy bắp tay rắn chắc đang ôm lấy mình của anh, không nhận ra rằng hai bàn tay thường ngày vẫn lạnh ngắt lại trở nên nóng rực.
Vách tràng mềm ẩm co rút hút lấy cự vật cương cứng.
Baekhyun kêu lên, kéo Chanyeol xuống ngậm lấy môi anh điên cuồng hôn. Muốn cũng không thể nói hết được cậu yêu người này đến thế nào, chỉ có thể dùng thân thể để chứng minh.
Anh vươn đầu lưỡi đáp lại cậu, hơi thở nặng nề phả lên gò má nhô cao. Park Chanyeol tăng nhanh tốc độ, đâm chọc càng lúc càng điên cuồng. Cơ thể của cậu làm cho anh không thể kiểm soát. Giống như là súng đã lên cò, chỉ trực chờ bắn ra, gì cũng không thể ngăn cản.
Park Chanyeol vừa tiếc thương cậu, nhưng cũng đồng thời lại cảm thấy mình đã rung động trước cậu. Anh không chọn được, càng không muốn chọn. Gia đình có thể không đối xử quá tốt với anh, nhưng họ đã làm đủ trách nhiệm và anh cần có trách nhiệm bảo vệ họ. Như một đứa con, như một cảnh sát. Nhưng anh lại không thể quyết định để cậu chết. Dù cho Byun Baekhyun vẫn là kẻ giết người hàng loạt.
“Chanyeol…lần cuối…bắn vào bên trong tôi…”
Baekhyun mở mắt nhìn anh, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt rơi xuống.
Cậu vươn tay ôm lấy mặt Chanyeol, liên tục chậm rãi hôn lên. Thái độ như khẩn cầu, khổ sở ôm chặt lấy anh. Park Chanyeol thở dốc nhìn cậu. Anh siết chặt lấy Baekhyun trong lòng, cả người cậu bị đâm chọc tới khóc nấc. Tiếng rên rỉ cũng không rõ ràng thành lời.
Park Chanyeol đẩy thứ cứng rắn kia vào càng nhanh, cơ thể hai người dính chặt cho tới lúc anh gầm lên, phân thân trướng đến phát điên kia bắn vào bên trong cậu. Tinh dịch tràn vào nóng rẫy lại vô cùng nhiều.
Baekhyun khóc đến nghẹn giọng, cậu há miệng thở dốc, một mực ôm chặt lấy Chanyeol, sau đó mềm nhũn tựa vào ngực anh.
Anh vẫn ôm chặt lấy cậu không hề buông tay, cũng không nói gì cả mà cứ như vậy ôm cậu.
“Chanyeol…về đi.”
Cậu cúi đầu, tóc mái bết mồ hôi rủ xuống mắt.
Anh nắm cằm cậu nâng lên bắt cậu nhìn mình.
“Cậu sợ phải không?”
“Tôi không sợ.”
Baekhyun dùng hai mắt đầy tia máu nhìn anh, khoé miệng rũ xuống.
“Cậu cùng tôi quan hệ rồi, không có hàng rào điện, cũng không có bom nữa. Cậu đi đi.”
Park Chanyeol dù vậy vẫn không buông cậu ra.
“Cậu sợ tôi ở cạnh, đúng không? Cậu yêu tôi, lại sợ tôi quay lưng với cậu. Có đúng không?!”
Byun Baekhyun nghiến răng, đẩy mạnh Chanyeol ra, thân thể lại run lên bần bật không kiểm soát được.
“Đi đi!! Đi ra khỏi đây!”
Không thể như vậy. Không thể bỏ cậu ấy lại. Đầu Chanyeol đau đến muốn nứt toác, anh luyến tiếc cậu, càng không nỡ để cậu một mình, liền túm lấy cậu kéo lại.
“Tỉnh lại đi Baekhyun! Cậu đừng lảng tránh nữa! Cậu cứ trốn tránh chỉ càng thêm sợ quá khứ thôi!”
Cậu ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nét hoảng loạn nhìn Chanyeol chòng chọc.
“Người đầu tiên là Oh Sehun…”
Ngón tay Baekhyun run run ấn lên nút bấm dưới góc giường, một màn hình lớn hiện lên cảnh Sehun đang ngồi làm việc ở cái bàn nhỏ quen thuộc trong văn phòng đội trọng án.
Baekhyun ấn thêm một nút nữa.
Trước ngực Sehun đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, máu tươi trào ra, ngay lập tức gục xuống.
Park Chanyeol khựng lại nhìn màn hình lớn. Hai mắt anh dại ra.
“Cậu.. thật sự giết cậu ấy sao?..”
Baekhyun ôm lấy cánh tay, đầu tóc lộn xộn run bần bật lùi lại.
“Đi đi…mau đi đi…nếu không sẽ có người thứ hai…”
Park Chanyeol ngồi ngốc một chỗ, trong tròng mắt đỏ ngầu chính là hình ảnh Oh Sehun bất động, lỗ máu trước ngực giống như càng lúc càng biến lớn, màu đỏ chói mắt khiến anh quay cuồng. Mất một lúc, anh mới ngoảnh lại nhìn cậu chằm chằm.
Park Chanyeol cố gắng hít thở, nắm tay siết chặt. Rồi như không thể chịu đựng nổi nữa, anh vùng người bật dậy túm lấy Baekhyun đẩy ngã. Chanyeol trừng mắt, bàn tay to lớn run lên, nắm chặt lấy cổ cậu.
Ánh mắt Baekhyun ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó bình thản lại. Cậu nắm lấy cổ tay anh, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Cậu…giết tôi…cũng không giúp gì được đâu. Tất cả đã được…tôi sắp xếp hết rồi.”
Anh vẫn không ngừng nhìn cậu chòng chọc, nhãn thần dường như không còn chút tiêu cự. Bàn tay của Park Chanyeol trở nên run rẩy, vốn dĩ đã chẳng có chút lực nào.
“Sao cứ nhất thiết phải như vậy?… Sao cứ nhất thiết bắt tôi phải chọn?…”
Giọng của anh trầm khàn như lạc cả đi, vài giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Baekhyun hơi hoảng hốt.
Cậu đưa tay lên, run rẩy lau đi nước mắt trên mặt anh, ôm lấy mặt anh vuốt ve dỗ dành.
“Đi đi…”
Anh vẫn cứ ngồi đó hồi lâu mà không chút phản ứng nào, chỉ có bờ vai rộng đang rũ xuống, khẽ rung động.
“Đi đi, để tôi không còn có thể hại ai được nữa. Cậu được tự do rồi.”
Baekhyun nâng anh dậy, trên màn hình lớn dừng lại ở cảnh tượng Oh Sehun ngồi trên ghế ngửa người ra phía sau, lỗ hổng trên ngực vẫn còn ở đó, nhắc nhở cho Park Chanyeol hung thủ chính là Byun Baekhyun. Kẻ giết người máu lạnh chính là cậu.
Park Chanyeol đưa mắt nhìn lên màn hình. Cậu nhóc vẫn hay lơ mơ chỉ muốn ngủ và ăn, thường bày trò nghịch ngợm, hay đọc báo lá cải tron giờ làm khiến anh lúc nào cũng phải mắng cậu ta…
Anh ngồi thẫn thờ thật lâu, cảm giác như tim mình chẳng đập nữa rồi.
Mọi thứ tịch mịch đến kì lạ.
Park Chanyeol cuối cùng vẫn kéo được thân thể giống như chẳng còn là của chính mình nữa, đứng dậy mặc đồ vào rồi lảo đảo ra ngoài.
Baekhyun nhìn theo anh. Chanyeol đi khuất rồi, cậu mới mở tủ quần áo, ngón tay run bần bật không ngừng lấy ra bộ vest trắng.
Cậu vuốt ve nó một lát, mặc vào người rồi đi lên tầng thượng. Mưa đã tạnh, mặt đất ẩm ướt.
Nhớ ra còn có Yeolmae bên dưới tầng, cậu đi xuống, thả nó ra ngoài, để nó chạy đi theo chủ nhân của nó.
Park Chanyeol đi giày rồi chậm chạp đi theo hướng cậu từng nói. Từng bước giống như mang trên mình cả một tảng đá nặng trĩu, đôi vai rộng rũ xuống. Anh vừa bước vừa cảm thấy như muốn khuỵu ngã. Gò má có cảm giác ẩm ướt lành lạnh, lung tung đưa cánh tay lên lau thế nào cũng vẫn ướt đẫm. Trời đã tạnh mưa rồi kia mà?
Trên sân thượng, Byun Baekhyun lặng lẽ nhìn theo anh. Trong đôi đồng tử màu cà-phê đắng in bóng lưng của người cậu thương yêu, in sâu đến nỗi lồng ngực cũng đau đớn từng hồi.
Đợi anh đi qua cổng, tới một vị trí an toàn, Baekhyun mới thả lỏng vai.
Tạm biệt.
Một tiếng nổ lớn vang lên, gạch vụn bay tung tóe, thế nhưng chẳng có mảnh vụn nào có thể bay tới chỗ Park Chanyeol đang đứng. Sau tiếng nổ, toàn bộ toàn nhà bị vây quanh bởi biển lửa sáng rực. Park Chanyeol nghe tiếng nổ thì theo phản xạ cúi người xuống. Sau đó, đôi mắt anh mở to nhìn tòa biệt thự đang dần bị ngọn lửa nóng rực chậm rãi cắn nuốt.
Baekhyun đứng yên lặng, trong con ngươi nâu sẫm chỉ có hình bóng của Chanyeol cùng ngọn lửa hừng hực. Cậu xoa nhẹ gáy, khoé môi hơi nhênh nhếch.
“Thực ra…chẳng có hàng rào điện, cũng chẳng có thảm bom nào cả…”
Đồng tử Park Chanyeol co lại nhìn Baekhyun đang đứng giữa biển lửa sáng rực. Con chó con màu đen chạy tới gần anh sủa lớn nhưng không chịu đi tiếp. Nó cứ đứng đó rồi sủa.
Anh nghiến chặt răng, bước chân nặng nề đổi hướng, chạy về phía căn nhà.
Park Chanyeol không thể chọn. Anh không thể đem gia đình, người thân cùng cậu đặt lên cùng một bàn cân được. Park Chanyeol chạy hết tốc lực tới đó. Lối vào bị lửa bịt kín, anh đưa tay bịt mũi, cố tìm một lối có thể vào được.
Baekhyun cúi đầu quan sát anh, bình lặng đến kì lạ.
“Không có đường vào đâu, thay vì cố vào sao lại không để tôi kể một câu chuyện nhỉ? Cậu có muốn nghe không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cậu, vừa lo lắng lại vừa bực tức gào lên.
“Cậu muốn chơi trò gì nữa?!”
Cậu lắc đầu.
“Không muốn chơi gì cả, tôi chỉ muốn kể lại một câu chuyện mà thôi.”
Dứt lời, Baekhyun nở nụ cười, giữa ánh lửa sáng bừng, nụ cười xinh đẹp thường ngày lại đột nhiên trở nên nhức mắt.
“Cậu có biết năm 12 tuổi tôi bị gọi là quái vật, là kẻ kì dị, ở trường không ai chơi với tôi, không ai đến gần tôi. Chỉ có duy nhất một người bạn cùng tuổi, là hàng xóm, cách tôi vài căn nhà là cùng tôi chơi đùa, dẫn tôi đi xem mấy con vật nhỏ nhà cậu ấy. Nhưng cậu ấy không đến gần được vì cậu ấy bị dị ứng lông thú…”
Park Chanyeol cố gắng nghe cậu nói, nét mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
“Tôi gọi cậu ấy là Yeolmae, cậu ấy gọi tôi là Baek.”
Ánh mắt cậu trở nên vô cùng dịu dàng, lửa nóng cũng như tan ra bên trong con ngươi sóng sánh nước.
“Năm đó cũng chỉ có mình cậu ấy chạy theo xe chở tôi đến nơi thí nghiệm một đoạn dài, khóc lạc cả giọng. Chỉ có một mình cậu ấy.”
Park Chanyeol nhìn cậu không rời mắt. Những chuyện này.. tại sao anh lại không nhớ rõ?! 12 tuổi, cách chưa đến 20 năm. Nhưng sao những thứ này lại bị anh quên mất?!
Baek.. Yeolmae.. rốt cuộc là tại sao anh lại quên mất những cái tên này?
Cậu nhìn ngọn lửa đang dần liếm lên đến tầng hai, nhẹ nhàng thở ra.
“Lớn lên, tôi thấy Baek trở thành một tên tội phạm độc ác, mà Yeolmae lại trở thành một cảnh sát, vốn đã không thể hoà hợp, vì thế mới lấy thân phận bác sĩ gần gũi người đó, xoá đi kí ức của người đó về tôi,…Nếu biết được người bạn thời thơ ấu của mình là một tội phạm, liệu cậu có còn vui vẻ không?”
Lồng ngực anh liên tục buốt nhói, Park Chanyeol trừng mắt giận dữ gầm lớn.
“Cậu xóa kí ức của tôi?! Byun Baekhyun! Tại sao cậu lại ích kỉ vậy chứ?! Cậu đã hỏi tôi chưa?! Cậu đã hỏi trước khi xóa kí ức của tôi chưa?!”
“Tôi bắt buộc phải làm như vậy.”
Baekhyun rũ mắt, không dám nhìn Chanyeol.
“Cậu sẽ ghét bỏ tôi…như họ.”
Anh gào lên, gào đến khản cả giọng.
“Vậy cậu có hỏi tôi hay không?! Hả?!”
Khuỵu chân quỳ xuống, Park Chanyeol không thể tiếp tục đứng thẳng được nữa. Hoa đào trong mắt dần dần trở nên tàn úa.
“Tại sao lại bắt tôi phải lựa chọn? Điều duy nhất tôi có thể nhớ.. là tôi làm cảnh sát chỉ để bảo vệ kẻ yếu, để bảo vệ người mà tôi vẫn muốn bảo vệ. Nhưng mà rồi tôi lại chẳng thể nhớ cậu ấy là ai. Cậu thấy có công bằng không?! Khi mà cậu bắt tôi phải quên?!”
Baekhyun im lặng, hai bàn tay trở nên run rẩy.
“Chanyeol…cậu ta không còn là kẻ yếu nữa, cũng không phải là người cậu muốn bảo vệ nữa rồi.”
Ngọn lửa tàn độc lại bùng lên, soi sáng những giọt nước mắt mặn đắng đang không ngừng lã chã rơi xuống. Anh lắc lắc đầu, bàn tay bấu chặt xuống đất.
“Có thể cậu ấy không phải kẻ yếu. Nhưng vẫn là người tôi muốn bảo vệ..”
Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống gò má, nóng rẫy, còn nóng hơn cả lửa.
Baekhyun nghiêng đầu nhìn anh cười.
“Tôi rất biết ơn. Thật đấy. Vốn đây chỉ là một phép thử…tôi biết tôi rất ngu ngốc, thế nhưng cậu đã từng nghĩ tôi muốn tiếp tục sống chưa? Sau tất cả những gì tôi đã chịu đựng, đã gây ra? Phép thử này cuối cùng cũng xong rồi. Cậu mau đi đi, đi về với những gì cậu lựa chọn. Tất cả những gì tôi muốn…chỉ là một người vì sự biến mất của tôi mà luyến tiếc mà thôi.”
Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn cậu. Anh chẳng biết làm gì khác, vớ đại một mảnh gạch vụn rồi ném mạnh vào đám lửa, lớn giọng gào lên, bất lực đến đau lòng.
“Cậu thử sao?! Vậy kết quả của phép thử là gì?! Là thứ bỏ đi hay sao?! Tại sao cậu thử rồi lại coi như chưa có gì xảy ra?! Cậu muốn chết. Vậy người ở lại sao?! Người ở lại sẽ cảm thấy thế nào đây?!”
“Chanyeol, cậu sẽ quên thôi, giống như cậu quên đi Baek vậy.”
Nét cười trên mặt cậu càng sâu.
“Tôi vốn không nghĩ sẽ luyến tiếc ai, hay thứ gì đó, nhưng cậu là ngoại lệ.”
Baekhyun thôi không cười nữa, chăm chú nhìn anh.
“Nói lời tạm biệt với tôi đi.”
Họng súng lạnh lẽo kề sát vào miệng. Trước đôi mắt long lên, rừng rực ánh lửa của Park Chanyeol, ngón tay dài mảnh xinh đẹp của Baekhyun chậm rãi di chuyển lên cò súng. Cậu không nói tạm biệt với anh, chỉ mỉm cười, đôi mắt cong cong vẫn thường nhìn anh đầy hạnh phúc.
Xin lỗi.
Tiếng súng nổ lạnh lẽo vang lên.
Thân thể nhỏ gầy lập tức đổ về phía sau, ngã vào biển lửa rừng rực trong tiếng thét lạc giọng của Park Chanyeol. Một vùng trời đỏ màu máu, tiếng gào khóc đến tê tâm liệt phế không ngừng vang lên.
Byun Baekhyun. Baekhyun. Baekhyun.
Vì sao phải như vậy? Vì sao lại đày đọa tôi như vậy?
Park Chanyeol quỳ dưới mặt đất, toàn thân nhếch nhác, tiếng khóc nghẹn lòng không thể bị ngọn lửa tàn nhẫn kia nuốt mất. Sau tất cả, anh chỉ còn lại những câu hỏi vĩnh viễn không còn được trả lời cùng tro tàn đang theo làn gió bay lên thật cao.
Tàn tro cùng khói cuốn theo gió, đem theo Byun Baekhyun.
Cậu ấy có lẽ đang mỉm cười.
Rốt cục trên thế gian này, có một người vì cậu ấy mà luyến tiếc.
————————————-
Phóng viên vây đầy quanh cảnh cục, một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước cổng. Đội trưởng đội trọng án cao lớn được vài người bảo vệ xung quanh bước xuống. Anh nhìn đã khỏe hơn thế nhưng vẫn ngây ngây ngẩn ngẩn, tròng mắt như mất đi tiêu cự, đầu cúi thấp đi vào trong, mặc kệ phóng viên bu vào hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra ở căn biệt thự kia.
Chỉ là Park Chanyeol không ngờ được, đi vào trong văn phòng liền lập tức nhìn thấy Oh Sehun đang chơi sudoku. Cậu ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Park Chanyeol, trầm lặng một lát, hai mắt sáng bừng lên, mừng húm, lao tới ôm lấy anh.
“Đội trưởng!!! Anh đã về rồi!!!”
Chuyện này là sao? Oh Sehun không phải bị Baekhyun bắn rồi sao?
Anh kinh ngạc nhìn Oh Sehun vẫn đang đứng ngay trước mặt mình, khỏe mạnh, nghịch ngợm như thường ngày cậu ta vẫn như vậy. Đầu đau như búa bổ, anh cắn chặt răng, cố gắng không nghĩ đến nữa. Đã 2 tháng trôi qua, không khi nào mà anh không nghĩ tới cậu, nghĩ tới họng súng mà cậu ngậm vào miệng. Hốc mắt lại nóng lên, Park Chanyeol nghiến chặt răng. Rốt cục là thế nào?!?
Oh Sehun bỗng buông anh ra, đi tới bên bàn lấy ra một phong bì đưa cho anh.
“Có người gửi anh một đĩa CD, em không dám mở nên đợi anh về. Không có tên người gửi.”
Chanyeol vội vã cầm xem. Anh trở về văn phòng, nhét nó vào đầu đĩa.
Màn hình nhiễu một chút rồi hiện lên cây cầu gỗ ở căn biệt thự kia. Đó là một ngày nắng nhẹ, gió thổi tung mái tóc của Byun Baekhyun khiến cho nó lộn xộn. Cậu ngồi trên cây cầu, đôi mắt rũ cong cong, mỉm cười với anh qua màn hình.
“Chanyeol, chắc lúc cậu xem cái đĩa này cũng là lúc mà tôi đi rồi.”
Cậu ngừng một lúc, dịu dàng trong mắt lại càng sóng sánh.
“Đoạn băng của Oh Sehun…là tôi làm giả mà thôi. Thời gian qua để cậu chịu khổ nhiều. Tôi xin lỗi. Bây giờ, tôi nói một chữ Byun Baekhyun, cậu liền quên đi nhé. Quên hết, người tên Byun Baekhyun, căn biệt thự này, tất cả những gì liên quan tới tôi và tình yêu đáng nguyền rủa của tôi…”
Đều quên hết đi. Như vậy cậu mới có thể vui vẻ.
Bàn tay Park Chanyeol khẽ run rẩy, anh cố với lấy cái điều khiển TV nhưng cánh tay như vô lực khi nghe giọng nói của cậu. Ánh nước lại long lanh trong hốc mắt.
Tàn nhẫn. Baekhyun thật sự rất tàn nhẫn.
Trên màn hình vẫn là nụ cười dịu dàng ôn hòa của Baekhyun, cậu chống cằm, nghiêng nghiêng đầu.
“Tôi yêu cậu, Park Chanyeol.”
Nước mắt mặn chát lăn trên gò má Park Chanyeol.
Đừng mà. Xin cậu, đừng mà.
Đừng bắt tôi phải quên đi.
Thế nhưng mặc kệ Park Chanyeol có van cầu thế nào, cánh môi mỏng của Baekhyun vẫn khẽ mấp máy.
“Byun Baekhyun.”
-END-
Comments