[PROJECT 1][SHORTFIC] SWALLOWED UP IN THE DARKNESS – CHAP 1
- chanbaekcafe2705
- Jun 2, 2017
- 9 min read

Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng trên bầu trời tối đen như mực đã treo cao, vẽ lên một dải ánh sáng lạnh lẽo.
Bên trong phòng tắm ốp gạch men sứ đắt tiền, một xác chết nữ tái ngắt nằm lặng yên trong bồn ngập máu tươi, hai mắt nhắm lại, giống như chỉ đang ngâm mình. Cửa sổ bên cạnh mở toang ra. Một bóng người ngồi vắt vẻo trên khung gỗ sơn trắng, đung đưa đôi chân thon dài. Được một lát, dường như đã ngắm xong tác phẩm tâm đắc của mình, người đó tới gần bồn tắm lênh láng máu, ngồi xổm xuống, khẽ thì thầm như trò chuyện.
“Bây giờ thì cô chẳng mua bán được thiếu nữ nào nữa rồi.”
Nói đoạn luyến tiếc cúi đầu nhìn tử thi nữ trong bồn tắm lênh láng máu vài giây rồi bám lên khung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Dưới sàn gạch men vấy máu, một cái tên được viết thật lớn.
“Báthory phải bị trừng phạt!”
Park Chanyeol day day thái dương, đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng tắm lênh láng đầy máu.
“Căn phòng khóa kín sao?”
Anh đưa tài liệu cho một cậu cấp dưới rồi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn lên sàn nhà, đồng thời đưa tay ra hiệu cho đội pháp y ngừng chụp ảnh.
Căn phòng này ngoài máu ra thì mọi thứ đều sạch sẽ, nguyên vẹn không chút sứt mẻ. Như thể cô gái này tình nguyện chết vậy.
“Vâng. Phòng khóa kín, không có dấu vết lục lọi và vật lộn. Cô gái này là một tú bà trẻ có tiếng. Tiếc là chống lưng lớn nên không ai dám động tới cô ta cả. Nguyên nhân tử vong là một vết cắt rất ngọt ngay cổ họng.”
Anh có phần chán ghét nhìn hiện trường. Đứng dậy rồi gãi gãi cái đầu xù.
“Được rồi. Gửi lại báo cáo hiện trường cho tôi. Tôi xem đủ rồi.”
Park Chanyeol nhanh chóng ra ngoài, rút một điếu thuốc đưa lên miệng, châm lửa, tay có chút run.
Chết tiệt. Mấy thứ đó thật bẩn thỉu. Chỉ nhìn qua thôi đã thấy buồn nôn.
Mắc bệnh khiết phích đến gần như là ám ảnh, vậy mà người đàn ông này lại là thanh tra điều tra trọng án mới thật kì lạ, thậm chí còn ngồi trên ghế đội trưởng đội trọng án cục cảnh sát X.
————————
“Đội trưởng Park!”
Oh Sehun đẩy cửa đánh rầm một cái, như mọi khi xông vào phòng Park Chanyeol.
Anh bị cắt đứt mạch suy nghĩ, không hài lòng nhíu mày. Cái thằng này lúc nào cũng tùy tiện như vậy, lần sau nhất định phải phạt nó ôm xô nước ngồi xổm trước cửa phòng.
“Làm gì mà như cháy nhà vậy?!”
“Cháy nhà chứ sao nữa. Có phát hiện mới!!!”
Cậu ta đưa cho anh tập hồ sơ về vụ án giết người trong phòng tắm kín hôm trước.
“Sau khi điều tra tìm hiểu thì Báthory là nữ bá tước sinh năm 1560-1614, kẻ giết thiếu nữ hàng loạt rồi tắm trong máu của họ vì nghĩ việc đó sẽ khiến mình trẻ trung ra.”
Park Chanyeol liếc mắt nhìn qua rồi chỉ ừ một tiếng. Điều anh quan tâm là người giết cô ta kia.
“Có kết quả dấu vân tay hay ADN của ai khác ngoài nạn nhân tại hiện trường không?”
“Không có.”
Sehun ngại ngùng gãi đầu.
“Đã tìm kiếm rất kĩ rồi.”
Thấy điều tra dần đi vào ngõ cụt, đội trưởng Park bực bội hừ một tiếng.
“Một cọng tóc cũng không hay sao?!”
“Không hề. Nhưng mà…”
Sehun ngập ngừng nói.
“Cả bộ tóc thì có. Đội trưởng, anh xem cái này đừng nổi giận nhé?”
Có chút tò mò, Park Chanyeol liền nhướn mày nhìn cậu ta.
“Sao? Cái gì?”
Sehun đẩy tới một bức ảnh, trong đó chính là hình đầu Park Chanyeol bị cắt ra dán lên thân thể một thiếu nữ mặc váy xoè, cùng một bộ tóc dài, nhìn vừa hài hước lại vừa phỉ báng.
“Sáng nay nó vừa được gửi tới cảnh cục.”
Bức ảnh quả thực đã chọc giận được Park Chanyeol. Anh trừng mắt nhìn, máu nóng nổi lên bừng bừng, giận giữ mà bóp nó trong tay.
“Tra ngay cho tôi ai đã gửi nó! Tìm xem có chút ADN nào dính lại không?!”
Anh gầm lên, ném bức ảnh vào người Oh Sehun.
Có tìm lại cũng như vậy thôi mà…
Oh Sehun méo mặt khóc thầm. Sao lại chọc đến đội trưởng nổi tiếng hoả bạo cơ chứ? Cậu cũng thắc mắc rốt cục là ai mà gan lại lớn như vậy, dám thách thức cả đội trưởng đội trọng án Park nhà các cậu.
Sehun đi được một lúc rồi, Park Chanyeol cũng không sao nuốt nổi cơn giận này. Anh cứ đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tình hình vụ án không khả thi, chẳng tiến triển gì, cộng thêm tên điên nào gửi bức ảnh phỉ báng kia làm cho Park Chanyeol cảm thấy mình sắp bùng nổ đến nơi rồi. Anh dụi thuốc vào gạt tàn, tức giận mà đá mạnh chân bàn.
Dám ngang nhiên trêu ngươi anh hay sao chứ?!
Bỗng điện thoại của Chanyeol rung lên báo tin nhắn tới.
Đầu mày anh vẫn đang bực bội đùn thành một đống, cầm điện thoại lên đọc
“Đội trưởng Park, không được quên uống thuốc đâu đấy.”
Park Chanyeol nhìn đi nhìn lại tin nhắn rồi mới giật mình. À cái này là của bác sĩ Byun. Anh vội thu lại bộ dáng sỗ sàng, cẩn thận nhắn lại.
“À vâng, cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ uống thuốc đầy đủ.”
Cách hai dãy phố, trên một tòa nhà thấp tầng có một phòng khám tâm lý nhỏ. Nơi đó cửa sổ lớn luôn luôn mở rộng, ánh sáng mặt trời ngọt như mật từ bên ngoài tràn vào. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ đến chẳng có một hạt bụi, giống như bao phòng khám tâm lý khác, màu sắc bên trong rất ôn hòa ấm áp. Bác sĩ Byun Baekhyun ngồi thẳng lưng trên ghế, duỗi người một cái, nhìn màn hình điện thoại mới tối lại. Cũng đã trưa rồi, không biết anh ta ăn cơm chưa nhỉ?
Park Chanyeol nhắn tin xong, ôm điện thoại ngẩn ra một lát rồi mới hùng hùng hổ hổ ra ngoài.
“Đến hiện trường với tôi!”
Anh kéo Oh Sehun đi ra xe rồi phóng tới hiện trường. Hôm trước ở đó bẩn chết, bây giờ tới mới được.
Hiện trường đã được dọn dẹp gần như sạch sẽ thế nhưng vết máu trên nền gạch men và bồn tắm vẫn còn đậm màu, cửa sổ và cửa ra vào đã không còn giữ được nguyên trạng vì nhiều người mở ra mở vào để tìm kiếm vật chứng.
Chanyeol đi vào trong, chỉ Oh Sehun làm cái này cái nọ. Còn bản thân mình thì không thèm đụng tay.
Trong phòng ngoài dấu vết do bên pháp y dọn dẹp ra thì hoàn toàn nguyên trạng. Anh nhìn trên giường ngủ nạn nhân. Thậm chí chăn ga còn gấp gọn.
Cô ta mặc đồ ngủ vậy mà chưa lên giường sao? Tự tử là hoàn toàn không rồi. Xét theo vị trí vết cắt và độ nông sâu từ phải sang trái thì có lẽ hung thủ thuận tay trái, không muốn máu bắn lên mình nên đứng ở đằng sau giữ vai nạn nhân. Vậy không lẽ thủ phạm thích những thứ gọn gàng?! Park Chanyeol yên lặng nhìn phòng tắm, dần dần chìm vào lâu đài suy tưởng của một mình anh.
Quá trưa, một chiếc BMW màu đen dừng trước cửa chung cư đang bị xe cảnh sát bao quanh, là bác sĩ Byun Baekhyun áo sơ mi, quần jeans thoải mái cầm một túi nilon bước xuống. Cậu cúi đầu chỉnh lại tóc trong gương xe rồi yên lặng đứng đó, rõ ràng là không có ý làm phiền ai đó đang mải mê phá án. Trong lúc đứng đợi thì ngẩng đầu nhìn quanh quan sát.
Park Chanyeol dùng cái gậy gẩy gẩy mấy thứ quần áo trong tủ của cô ta ra.
Sao người này dùng nhiều mùi nước hoa vậy?!
“Ê này. Phụ nữ thích dùng nhiều loại mùi nước hoa à?”
“Hả…?”
Oh Sehun ngây người, thôi nhìn vào mấy bản ghi chép.
“Chị gái của em thường chỉ dùng một loại nước hoa thôi. Nếu hết thì chị ấy đắn đo lắm mới đổi mùi.”
Park Chanyeol gẩy gẩy vài lần đống quần áo. Sao ở đây lắm loại mùi thế?! Anh hắt xì hơi mấy tiếng.
“Đội trưởng, có gì không bình thường sao?”
Sehun tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Anh gật gật đầu.
“Sao cái tủ này nồng nặc mùi nước hoa thế?!”
“Để em gọi đội pháp y.”
Cậu ta lập tức chạy xuống. Xuống đến tầng dưới cùng liền ngạc nhiên mở to mắt khi thấy bác sĩ tâm lý của Chanyeol đang đứng đó vui vẻ trò chuyện với đội viên của mình, vội vàng vẫy tay.
“Anh Baekhyun? Anh tới đây làm gì?”
Baekhyun đang tán nhảm với mấy anh em trong đội, nghe tiếng cậu em cấp dưới thường xuyên bị Chanyeol cú đầu gọi thì mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
“A, Sehun, anh đem tiện đường đem cơm tới cho mấy cậu.”
Một lúc sau Chanyeol cũng xuống đến nơi, thấy một đống đang túm tụm lại thì nhướng mày thắc mắc.
“Gì vậy?”
Thấy đội trưởng Park thò đầu ra, Baekhyun vui vẻ cong hai mắt thường thường vẫn rũ xuống thành trăng khuyết, miệng cười biến hình chữ nhật, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, lấp ló hai răng nanh nho nhỏ. Cậu giơ túi nilon trên tay lên.
“Ăn cơm đã. Cậu lại bỏ bữa thì không uống thuốc được đâu.”
Anh có chút bất ngờ, ngại ngùng gãi gãi đầu.
“À.. Tôi định lát sẽ ăn.”
“Tôi đem tới cho cả mấy cậu này nữa. Nghỉ tay ăn đi đã.”
Baekhyun đưa túi cơm cho Sehun để cậu ta đi chia cho những người khác, chậm rãi bước đến bên Chanyeol.
“Vụ án sao rồi?”
Park Chanyeol đứng trước mặt bác sĩ tâm lý của mình là lại có phần hiền lành. Đám cấp dưới nhìn thấy thì chỉ bĩu môi.
“À, tạm thời vẫn chưa có gì đặc biệt cả.”
Cậu gật đầu, dường như cũng không quá quan tâm, lục túi đưa cho anh một đôi đũa.
“Ăn cơm đã.”
Anh gật gật đầu rồi kiếm một góc cầu thang sạch sẽ ngồi xuống.
“Vậy tôi ăn đây.”
Nhìn mấy người cảnh sát cứ thế ngồi xổm khắp hành lang ăn cơm, Baekhyun che miệng cười, đem thuốc lá đi mời từng người một. Vì đặc thù công việc nên Chanyeol ăn uống nhanh chóng, bộ dạng có chút hấp tấp, lại vừa ăn vừa suy nghĩ.
“Ăn từ từ thôi.”
Cậu không ngại bụi bẩn, ngồi xuống bên cạnh, đưa cho anh một cái khăn giấy. Anh vội vàng cầm lấy, tốc độ ăn cũng chậm rãi hơn. Xong xuôi rồi cùng cậu ra một góc.
“Sao cậu biết chúng tôi ở đây vậy?”
“Xe cảnh sát đỗ nhiều như vậy, vụ án còn lên cả báo, đương nhiên là tôi biết rồi.”
“À, ra vậy. Vậy cậu không đi làm sao? Tới đây làm gì?”
Baekhyun đưa cho anh một điếu thuốc, sau đó nghĩ thế nào lại rút lại làm Chanyeol đang vươn tay định lấy đành ngại ngùng thu tay về. Cậu cười khẽ, chỉ chỉ lên dòng chữ “Smoking kills” trên vỏ bao rồi cất vào trong túi áo.
“Tôi nghỉ trưa, mua chút đồ ăn qua cho mấy cậu. Chắc là từ sáng đến giờ chưa ăn gì phải không?”
Baekhyun hiền lành mỉm cười, đẩy nhẹ kính trên sống mũi. Chanyeol ngây ngẩn nhìn sống mũi cao thẳng của vị bác sĩ bên cạnh mình, gật gật đầu.
“Vậy làm phiền cậu quá.”
Bọn họ điều tra trọng án nên đôi khi đầu óc khá căng thẳng, thường xuyên mất ngủ liên miên hoặc ăn uống không đầy đủ dẫn đến bệnh dạ dày, cáu bẳn, bế tắc. Park Chanyeol hay bị stress khá nặng nên tính tình hơi khó ưa một chút. Vậy nên anh hay tới chỗ Byun Baekhyun khám cùng điều trị. Bọn họ cũng tính là thân quen. Baekhyun ngồi một lát, không muốn làm phiền bọn họ làm việc liền đứng lên.
“Vậy tôi về đây. Nhớ lịch hẹn tuần này đấy.”
Park Chanyeol đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối cười, vẫy tay chào cậu.
“Tôi sẽ tới.”
Gật nhẹ một cái, Baekhyun vẫy tay chào anh em trong đội của Chanyeol rồi đi mất. Nghiêng đầu nhìn theo đến lúc Baekhyun đi khuất, sau đó quay lại đã thấy vẻ mặt cười cợt đáng đánh của Oh Sehun đập vào mắt, anh thẹn quá hóa giận, thực sự giơ tay đánh vào đầu Oh Sehun.
“Đi làm đi! Đứng đó làm gì hả?!”
“Đội trưởng.”
Oh Sehun cười cười xoa đầu, hất hất cằm theo hướng Baekhyun vừa đi khuất.
“Thật giống chị dâu…”
Anh tự dưng lại nổi khùng lên, đánh cậu ta thêm cái nữa.
“Nói linh tinh! Lên gác mái chụp lại cho tôi đi!”
“Được được..”
Sehun ủ rũ ôm máy ảnh đi. Việc này là của bên pháp y kia mà…?
Đuổi được con rệp kia đi rồi, anh rút từ túi quần ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng châm lửa, quay vào trong phòng ngủ của nạn nhân.
“Đội trưởng!! Không được hút thuốc!!!”
Tiếng Oh Sehun ầm ỹ ngoài hành lang. Park Chanyeol lại thẹn quá gào ầm lên.
“Làm việc của cậu đi!”
“Được rồi…”
Tiếng bước chân cậu ta càng lúc càng nhỏ dần rồi biến mất.
Commentaires